Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 301: Viec La

Chuong 301: Viec LaChuong 301: Viec La
Trân Nhu cười, lại nói: "Chị dâu, có nghĩ dưỡng thêm mấy con gà để đẻ trứng, trứng gà em cũng muốn thu mua đấy."
"Cái gì, em không phải nói muốn mở hàng ăn sao, còn bán cả trứng gà?" Chị dâu Hàn nói.
Cô ấy càng nghe em dâu nói càng cảm thấy việc làm buôn bán của em ấy sao càng không đáng tin vậy?
"Bán chứ, sao lại không bán." Trần Nhu nói: "Đợi bọn em dọn đi, anh cả có thể sửa lại chuồng gà sau nhà, sửa to ra một chút, làm chị dâu nuôi gà ở đó cũng được, chị dâu, chị giúp em dọn nhà cửa sạch sẽ là được."
"Không cần dùng nhà của em, nhà ở các em đi như thế nào thì về chính là như vậy." Chị dâu Hàn xua tay nói: "Chị sẽ nuôi ở nhà mình, bằng không dễ bị mất trộm."
Trân Nhu gật đầu.
"Anh cả Hàn nói: "Nếu là bên ngoài làm ăn không tốt, hai đứa trở về thôn sống cũng rất tốt, tóm lại có thể nuôi bọn nhỏ khôn lớn."
"Lời của anh cả em nói đúng đấy, đừng đến lúc đó việc buôn bán kia không ổn còn để ý mặt mũi không dám về, mặt mũi đều không quan trọng bằng no bụng." Chị dâu Hàn cũng nói.
Tuy rằng không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng chị dâu Hàn thật là không quá coi trọng việc bán thức ăn trong thành phố, danh tiếng của tiệm cơm quốc doanh lại không phải để không.
"Em biết rồi." Trần Nhu cười.
Anh cả cùng chị dâu Hàn ở thêm một lúc rồi ra về.
Hai người vừa di vợ của đại đội trưởng Trần Ái Đệ cùng với vợ của Đại Quý liền đến nhà, mở miệng liền hỏi việc họ dọn đến trong thành.
Đặc biệt là việc vào thành làm buôn bán, đối với việc này đều vô cùng khó hiểu.
"Mấy đứa nhỏ đều lớn như vậy rồi, em muốn đi ra ngoài thử sức xem thế nào." Trần Nhu nói.
"Thím muốn thử sức cái gì, còn có chú Quốc Bân ở đâu, tiền lương của chú ấy còn không đủ nuôi được cả nhà sao, thím lần này đi trong thành buôn bán, nhỡ khiến chú ấy bị đồng nghiệp khinh thường thì phải làm sao?" Vợ của Đại Quý nói.
Đúng là hiện tại đang cải cách mở ra, nhà nước cũng đã ban hành chính sách rồi. Chỉ là hiện tại gió xuân vừa mới thổi vào cửu châu, rất nhiều người căn bản vẫn không ý thức được về sự thay đổi này.
Những người có ý nghĩ này vẫn đang ở giữ thái độ để xem như thế nào, vì vậy cũng không làm người đứng ra làm người dẫn đầu.
Thật ra nếu Trần Nhu là người ở đây, lúc này cô có ý định vào thành buôn bán nhưng mà phải đợi mọi người làm rồi cô mới dám làm. Con người của cô thật ra có chút bảo thủ, cũng không phải người xúc động.
Nhưng mà hiện giờ cô không phải có nhiều ký ức về tương lai sao, biết sau khi cải cách mở cửa thì tình hình kinh tế sẽ vô cùng phát triển, không tồn tại khó khăn trắc trở gì, không bao giờ quay lại những ngày trước đây.
Cho nên mới quyết định làm vậy.
Nhưng mà với xã hội hiện nay mà nói, làm buôn bán xác thật sẽ bị người xem thường, nhưng loại kinh thường này sẽ chỉ duy trì thêm hai ba năm nữa mà thôi.
Lúc sau thế cuộc đã ổn định, bước chân vào ngành này sẽ càng ngày càng nhiều, đợi đến sau này nó sẽ trở thành xu thế của xã hội.
"Cửa còn còn định bán cả trứng gà, mọi người nếu có trứng gà có thể để cho em, em sẽ để Quốc Bân bảy ngày quay về một lần lấy hàng." Trần Nhu nói.
"Thím nghe Chu Trân nói cháu muốn bán bánh bao, sao lại bán cả trứng gà rồi? Vợ đội trưởng Trần Ái Đệ nghe vậy thì hỏi.
"Mở cửa hàng ở đó, chuyện bán trứng gà chỉ là nhân tiện mà thôi." Trần Nhu nói.
Việc này cô cũng tính toán hết rồi, có thể làm cả bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, dù bán không được cũng có thể ăn, vậy nên trứng gà với các đồ vật khác cô đều muốn thu mua. Mọi người hỏi cô thêm một số chuyện khác rồi mới kéo nhau ra về, không có cách nào, quả thực là quá mới lạ, dẫu sao đây là người đầu tiên trong thôn chuyển đến thành phố.
Lại còn là vào thành phố buôn bán, đây chính là việc lạ, nhưng mà rất nhiều người đều không coi trọng nó lắm, cảm thấy Hàn Quốc Bân thật sự quá chiều vợ mình, đây không phải là càn quấy sao?
Cuộc sống bây giờ không phải rất tốt? Nghe radio thông báo muốn cải cách mở cửa phát triển kinh tế liền quyết định đi thành phố mở cửa hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận