Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 302: Cũng Đi Buôn Bán?

Chương 302: Cũng Đi Buôn Bán?Chương 302: Cũng Đi Buôn Bán?
Bên nhà cũ, Tống Hiểu Ngọc tan tầm trở về mới từ chỗ Hàn Quốc Lâm biết được việc này, nghe xong cả người liền choáng váng: "Cả nhà anh hai đều sắp chuyển đến thành phố? Đây là chuyện xảy ra từ lúc nào?"
"Hôm nay trở về liền nói, bây giờ đều đã truyền khắp thôn." Hàn Quốc Lâm nói.
"Thật muốn chuyển đi?" Tống Hiểu Ngọc vội hỏi.
"Anh chạy đến hỏi anh hai, đây là chính miệng anh hai nói với anh, còn có thể là giả được sao?" Hàn Quốc Lâm nói.
"Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại muốn chuyển để ở thành phố đâu?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Chị dâu nói muốn vào thành phố mở cửa hàng bán bánh bao." Hàn Quốc Lâm nói.
"Bán bánh bao? Chị dâu sao lại muốn đi bán bánh bao?" Tống Hiểu Ngọc nhịn không được nói.
"Thế nào nghĩ vậy? Còn không phải là làm việc vô ích sao!" Nghe lời này, mẹ Hàn cười lạnh nói: "Đều do cái lỗ tai mềm của thằng hai, vợ nó nói gì chính là cái đó, có tiền để vợ nó làm chuyện vô ích còn không bằng mang đến đây báo hiếu cha mẹ nói”
Nghe người trong thôn nói những tin tức đó, sắc mặt mẹ Hàn liền không vui, đây không phải là tiêu tiền vô ích sao?
Mẹ Hàn nói xong lại nhìn về phía cha Hàn, nói: "Ông nó, đợi thằng hai trở lại, ông phải qua đấy nói cho nó nghe, sao có thể để cô con dâu kia làm loạn như vậy, đàn bà không ở nhà chăm sóc gia đình, con cái, lại còn xuất đầu lộ diện đi buôn bán, cũng không chê mất mặt xấu hổi"
"Ở riêng rồi, làm gì phải quản những việc này." Cha Hàn rít thuốc, mí mắt cúng không nâng nói.
Vẫn câu nói đó, đã ở riêng, đó chính là việc của hai gia đình, không còn lý do đi quản nữa.
"Ở riêng thì làm sao, ở riêng nó liền không phải con trai của tôi, nó lỗ tai mềm chiều vợ của nó, ông dứt khoát cùng nó nói, bảo nó mang tiền đến để tôi cầm!" Mẹ Hàn nói.
Cha Hàn không muốn để ý đến bà, nếu có thể cầm tiền thì còn có thể đợi đến bây giờ sao.
"Mẹ đừng nghĩ viển vông nữa, đều dọn ra ở riêng, anh hai chị dâu như thế nào sẽ đưa tiền cho mẹ, lại nói vào thành phố buôn bán có gì không tốt, cái gì mà không được xuất đầu lộ diện, giờ đều đã là nữ tính thời đại mới cả rồi." Tống Hiểu Ngọc nói.
Mẹ Hàn nghe vậy thì nói: "Phụ nữ thời đại mới là nói người như con, cô ta có thể so sánh với con sao? Cô ta mới học hết lớp xóa mù chữ, người như vậy ra ngoài làm ăn, buôn bán lỗ vốn lúc nào cũng không biết đâu!"
"Mẹ đừng xem thường chị dâu, con nhìn chị ấy dạy Hàng Hàng làm bài tập, trình độ như vậy đều học hết lớp 3-4, không đến nỗi tính toán sổ sách đều không biết." Trong lòng Tống Hiểu Ngọc rất hưởng thụ lời khen của mẹ Hàn nhưng vẫn nói.
"Dù sao mẹ vẫn cảm thấy nó đây là làm chuyện vô ích." Mẹ Hàn tức giận nói.
Đúng thật là phí công nuôi con, tiền tất cả đều nộp cho vợ đếm soàn soạt mà không cầm đồng nào lại đây hiếu kính.
Tống Hiểu Ngọc cũng không dài dòng nhiều với bà Hàn nhiều làm gì, đạp chân chống xe lên, vội vàng tới nhà Trần Nhu.
"Em dâu đến đấy à." Trần Nhu chào một câu.
Tống Hiểu Ngọc hỏi: "Chị hai, em vừa mới về đã nghe nói, anh chị thật sự quyết định dọn đi?"
Trân Nhu gật gật đầu: "Chú ba vừa mới tới đây, về nói với cậu ấy đi" Ứng phó nhiều tới độ cô không muốn ứng phó nữa rồi, người hơn nửa thôn đều đã tới hỏi thăm một lượt.
"Em nghe Quốc Lâm nói, anh ấy nói chị hai muốn đi bán bánh bao à?" Tống Hiểu Ngọc hỏi.
"Ừ." Trần Nhu gật đầu: "Không phải mới cải cách mở cửa ư, bọn nhỏ cũng càng ngày càng lớn, sau này rất nhiều vấn đề gây áp lực, cũng không thể nào chỉ dựa vào mình anh hai em được."
"Em thấy hai vợ chồng anh chị phát triển càng ngày càng tốt." Tống Hiểu Ngọc có chút hâm mộ mà nói. Vậy nên sau khi ve nhà, nửa đêm mới nói với Hàn Quốc Lâm: "Anh chị hai đều đi ra ngoài thành phố kiếm sống, anh không có ý định cũng đi sao?"
Hàn Quốc Lâm đã mệt nhọc lắm rồi, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Anh cũng muốn, nhưng không có việc làm, lớn nhỏ trong nhà đều dựa vào em sao mà được?"
Lời này nói ra cũng có đạo lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận