Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 303: May Hay Rủi?

Chương 303: May Hay Rủi?Chương 303: May Hay Rủi?
Bởi vì chuyện của đồng nghiệp lần đó nên Tống Hiểu Ngọc cũng không dám tỏ ra thông minh, nhỏ giọng nói: "Quốc Lâm, chúng ta cứ từ từ xem đã, nếu mà chị hai có thể mở được tiệm bánh bao, chúng ta cũng mở một tiệm, thế nào?"
Hàn Quốc Lâm ngáp một cái nói: "Như thế sao mà được chứ, không nói đến bánh bao anh làm không ăn được, công việc của em còn cần thể diện, anh đi làm buôn bán như thế em mất hết mặt mũi thì sao?”
Chuyện này xác thực liên quan tới mặt mũi của mình, Tống Hiểu Ngọc liền chần chừ nói: "Hiện tại đang mở cửa cải cách, làm buôn bán cũng không có gì đâu?”
"Hiện tại mới mở có ích gì, cứ từ từ xem chị hai làm ăn ra sao đã rồi tính." Hàn Quốc Lâm nói.
Thật ra Hàn Quốc Lâm có cùng ý tưởng với mẹ mình, cảm thấy chị hai quá rảnh rỗi thích lăn lộn, phòng ở trong nhà mới dựng không bao lâu đã dọn vào trong thành sống, còn muốn làm cái gì mà kiếm sống?
Ở trong thôn còn có thể mặt dày nhận lương chia theo đầu người, hiện giờ cả gia đình đều dọn đi hết chẳng qua hộ khẩu vẫn ở trong thôn nhưng lại không bỏ ra chút sức lao động nào, về sau thôn sẽ cắt phần lương chia theo đầu người của bọn họ. Như thế là may hay rủi?
Hay là do làm nông mệt nên mới đi vào thành phố bán bánh bao?
Sao có thể buồn cười như vậy được, trong thành phố có các khách sạn lớn, người ta còn hiếm lạ gì mà ăn bánh bao của chị hai, bánh bao nhân thịt trong khách sạn lớn hắn từng ăn thử rồi, hiện giờ vẫn nhớ vô cùng rõ hương vị của nó!
Chị dâu hai của hắn đi bán bánh bao làm sao mà phát triển được?
Chẳng sợ kiếm được chút lợi nhuận, có thể nhiều bằng ở trong thôn được chia lương thực sao? Đó là việc không có khả năng.
Tống Hiểu Ngọc cũng yên lặng không nói nữa, nghĩ đi nghĩ lại, chậm rãi thôi cũng tốt.
Đêm nay Hàn Quốc Bân và Trần Nhu cũng đang nói về chuyện này.
Chủ yếu là Hàn Quốc Bân không muốn vợ mình có áp lực quá lớn, trong thôn ai cũng nói, bao gồm cả vợ chồng anh cả cũng vậy, không có người nào xem trọng kế hoạch này.
Anh cả còn lôi kéo anh ra nói chuyện, bảo anh khuyên nhủ vợ mình rằng ở lại trong thôn cũng khá tốt.
Đại đội trưởng cũng qua tìm anh nói chuyện, cũng là nhắc anh ngẫm lại thật kĩ.
Trần Nhu nói: "Ap lực không lớn, buôn bán cũng không kém đâu, chờ lúc đến đó anh sẽ biết, hôm nay dọn không ít đồ đạc, cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi"
Hàn Quốc Bân nghe vợ mình nó vậy là biết cô không để trong lòng mấy lời người trong làng nói liền yên tâm, tố chất tâm lý của vợ anh anh vẫn hiểu rõ, căn bản là không dễ dàng làm cô dao động được.
Vì thế anh cũng không cần an ủi gì nhiều.
Ngày hôm sau Hàn Quốc Bân đi làm lại mang theo không ít đồ vật, xe đạp không có chỗ để nhiều nhưng trên xe tràn đầy đồ đạc, còn có cả hai cái lồng gà.
Đây là muốn mang cả gà tới đó rồi nuôi trong sân nhà.
Ngày mai mang nốt chăn nệm qua là coi như đã chuyển nhà.
Trần Nhu để bọn trẻ trông nhà, cô ôm đứa út đi đến nhà mẹ đẻ mình.
Hiện tại cô đã định rõ chủ ý của mình rồi, nhà ở cũng đã mua, mẹ Trần cũng biết mình không khuyên được con gái, nói: "Trong thành phố không thể so với trong thôn chúng ta được, đến đó cố kinh doanh cho tốt, nếu mà không được thì bán cửa hàng đi rồi ở nhà chăm sóc con cái, Quốc Bân nó có thể nuôi sống được mẹ con mấy đứa."
"Con biết rồi, mẹ, mẹ cứ yên tâm." Trần Nhu cười nói. "Định lúc nào thì dọn đi?" mẹ Trần hỏi.
"Ngày mai liền dọn đi." Trần Nhu nói.
mẹ Trần kinh ngạc: "Ngay ngày mai á? Nhanh vậy con, sao có thể thu dọn hết đồ đạc kịp được? Để mẹ bảo ba thằng anh trai của con qua phụ giúp đưa đồ vào thành phố!"
"Dọn gần xong rồi mẹ ạ. Ngày hôm qua Quốc Bân lái xe vận tải vê chở đi hơn phân nửa đồ đạc trong nhà, hôm nay lại chở đi không ít, còn thừa lại thì ngày mai anh ấy lái xe về nhà, chở thêm chuyến nữa là xong." Trần Nhu giải thích.
"Mấy đứa ở đâu??" mẹ Trần lại hỏi.
Trần Nhu cho bà cái đĩa chỉ, ở nhà mẹ đẻ một lúc sau đó cô liền đi về nhà.
Trần tam ca đi làm về nghe mẹ mình kể việc này liền đi ngay tới nhà em gái mình.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận