Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 304: Anh Hai Dạy Dỗ Em Gái

Chương 304: Anh Hai Dạy Dỗ Em GáiChương 304: Anh Hai Dạy Dỗ Em Gái
"Em gái, em thật sự muốn đi vào thành phố bán bánh bao hả?" Trần tam ca nói.
"Đúng vậy." Trần Nhu cười cười.
"năm trước anh hỏi em em còn bảo hoãn lại hai năm, hiện tại mới bao lâu mà đã bắt đầu rồi?" Trân tam ca bày ra vẻ mặt em không đáng tin.
Trần Nhu cười nói: "Năm nay em mở cửa hàng, cả thôn chúng ta còn có mẹ và Trần tứ tỷ không ai xem trọng cả, nhưng mà em cũng đã gả ra ngoài, mẹ không quản được em nữa, anh còn chưa ra ở riêng, anh muốn đi làm một mình mẹ có thể đồng ý sao?”
"Nhất định là mẹ sẽ không đồng ý." Anh ba cô thở dài.
"Chờ hết năm nay em đạt được thành tích gì đó rồi nói sau, đến lúc đó anh mà đi làm với em mẹ cũng không thể nói gì nữa." Trần Nhu nói
Trần tam ca đáp: "vậy em phải cố mà làm cho tốt."
Trần Nhu gật gật đầu.
Sau khi anh ba đi về, ba anh em Hàn Hàng, Hàn Chu và Hàn Chanh đều đã thu dọn xong đồ đạc của mình rồi.
"Mẹ, sau này nhà mình còn vê trong thôn không?" lão nhị Hàn Cho hỏi: "Con sẽ rất nhớ bạn bè trong thôn, cả mấy người Hổ Nữu và Tiểu Hổ nữa."
"Đương nhiên là phải về chứ, ăn tết là phải về nhà để ăn tết." Trần Nhu gật đầu nói.
"Mẹ, thành tích của con như này vào học trường trong thành phố có kém so với những người khác không?" Đây là vấn đề Hàn Hàng lo lắng.
Theo số tuổi ngày càng tăng lên, càng ngày nó càng để bụng chuyện học tập, không cần mẹ mình ở cạnh nhìn chằm chằm cũng tự giác đi học.
chỉ có học hành thật tốt mới có thể thi đỗ đại học, mới có thể kiếm được một công việc thật tốt!
"Sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân*, đương nhiên học sinh trong thành phố sẽ có thành tích tốt hơn, mà trong đó các thầy cô giáo cũng tốt hơn trong thôn, mẹ tin tưởng rằng dù cho con không bằng bọn họ nhưng con có thể đuổi kịp được, mẹ cũng tin con không phải ếch ngồi đáy giếng." Trần Nhu cổ vũ.
* Câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên này thường dùng để khuyên nhủ nhiều hơn là cảm thán có thể khuyên nhủ chính bản thân mình hoặc khuyên nhủ người khác, nhằm mục đích để rèn luyện tâm tính rằng khi bạn giỏi bạn có thể kiêu ngạo điều đó là không sai nhưng cũng đừng kiêu ngạo quá mức, xem thường người khác.
Vậy là Hàn Hàng yên tâm rồi, nó dỗ em út trong lòng mình ngủ say sau đó liền về phòng làm đề toán học.
"Quần áo xinh đẹp, còn có giày dép xinh đẹp, cũng muốn có búp bê xinh đẹp." Đây là lời Hàn Chanh nói.
"Nếu trong thành phố có một chú nói chú ấy có những thứ này có phải con cũng chạy theo người ta đi luôn không?" Trần Nhu nhìn con gái hỏi.
"Không đi cùng."cô nhóc Hàn Chanh lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
"Vì sao không đi cùng, chú ấy có thể cho con tất cả những thứ con muốn mà?" Trân Nhu vẫn nhìn con gái.
"Không phải đồ cha mẹ cho." Hàn Chanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn mẹ mình và nói.
Trong lòng Trần Nhu mềm nhũn, bế con gái lên, nhìn vào đôi mắt cô nhóc nói: "Vào thành phố sống không thể so với trong thôn của chúng ta được, người khác cho con đồ, cho dù là đồ ăn hay đồ chơi còn đều không được nhận, nhớ kĩ chưa?"
"Con nhớ kỹ rồi." Nhóc con Hàn Chanh gật đầu.
"Mẹ, người yên tâm đi, có con trông chừng em gái mà, không ai có khả năng dụ dỗ em gái đi hết." Hàn Chu nói.
"Tháng 6 cuối năm nay con phải thi lên cấp, đến lúc đó con không có thời gian rảnh." Trần Nhu nhắc nhở con trai.
Hàn Chu nghĩ nghị, liền nói: "vậy thì em gái phải đi qua cửa hàng với mẹ mới được, em còn nhỏ, không thể ở nhà trông nhà một mình."
"Ừ, đến lúc đó cùng lão tứ tới cửa hàng với mẹ." Trần Nhu nói.
Hàn Chu bắt đầu dạy dỗ em gái của mình: "Tới lúc đó khẳng định là mẹ phải bận rộn bán hàng, em phải chăm sóc bản thân cũng phải chăm sóc em trai, nhưng mà anh trai tin tưởng em, em nhất định có thể làm được!"
"Đương nhiên là em có thể!" Cô nhóc Hàn Chanh rất tin tưởng vào bản thân mình.
"Nếu mà có người cho em đồ, dù là đồ ăn hay đồ chơi đi nữa thì em cũng phải hỏi qua mẹ mới được, mẹ cho phép em mới được nhận, mẹ không nói gì thì em không được nhận." Hàn Chu tiếp tục dạy dỗ.
"Có phải có người xấu đúng không anh?" Hàn Chanh nhìn anh hai mình hỏi.
"Đương nhiên là có người xấu, còn có loại người xấu giả vờ làm ăn mày, chuyên gia lừa gạt bắt cóc trẻ con, bị bắt cóc sau này sẽ không được gặp lại cha mẹ nữa, cũng không gặp lại bọn anh nữa." Hàn Chu nói.
"Tất cả đều nghe anh hai." Cô nhóc Hàn Chanh gật đầu lia lịa, vội vàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận