Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 305: Ngay Cang Thong Minh

Chuong 305: Ngay Cang Thong MinhChuong 305: Ngay Cang Thong Minh
Hàn Chu thấy em gái đã nghe lọt tai, lúc này mới vừa lòng.
"Con nghe ai nói giả làm ăn mày?" Trần Nhu hỏi lão nhị.
"Người lớn trong thôn nói, trong thôn mình chưa có, nhưng mà thôn bên cạnh có em bé bị bắt cóc, không tìm về được nữa." Hàn Chu kể.
Chuyện này Trần Nhu cũng biết rất rõ ràng, nhưng thật ra nó đã là chuyện mấy năm trước rồi.
Ở mấy thôn quanh đây khiến mọi người trấn động không nhỏ.
Nếu nói ở nông thôn người ta ghét nhất là cái gì thì phải kể đến mấy người giả làm ăn mày này, những người này nếu mà bị tóm được, chắc chắn sẽ bị đánh chết!
Pháp luật không xử phạt chúng thì người dân nơi đây sẽ dẫm chúng thành bùn, đó cũng là xứng đáng!
Nhưng mà điểu làm Trần Nhu cảm thấy vui mừng là lão nhị nhà mình vô cùng cảnh giác, tên nhóc này so năm trước lớn hơn 1 tuổi, hiểu biết càng nhiều điều hơn, mồm mép vô cùng lưu loát nhanh nhẹn, cái đầu dưa cũng vô cùng thông minh.
Không phải là Trần Nhu mèo khen mèo dài đuôi, trong thôn có rất nhiều đứa trẻ lớn bằng tuổi con cô nhưng vẫn đều rất ngây thơ đó thôi. Cứ phải tới tâm mười tuổi gì đó mới chậm rãi hiểu chuyện hơn.
Đương nhiên cũng chỉ có thằng nhóc này mới noi theo bà nội nó làm loại chuyện kia.
Cho tới nay, mỗi lần nghĩ lại Trần Nhu đều cảm thấy ngứa tay, có chút muốn đánh người.
Thời điểm chuyển nhà là buổi sáng hôm sau. Cả tối hôm qua Hàn Quốc Bân không trở về, ngày hôm sau trời vừa mới sáng thì anh đã lái xe về đến nhà rồi.
Trần Nhu cũng đã dậy, bắt đầu nấu cơm trong phòng bếp.
Trong thôn đều biết là hôm nay nhà cô muốn dọn vào trong thành, mọi người vừa nghe được tiếng gió thì đều đến đây hết.
Trần Nhu còn đang bận nên để Hàn Quốc Bân tiếp đãi mọi người.
Chẳng qua mọi người đã biết rằng nhà cô thật sự muốn chuyển nhà nên cũng chẳng nói thêm những lời không hay nữa.
Còn có một người cùng dòng họ, cũng là nhà họ Hàn, cùng bối phận với Hàn Quốc Bân. Người nọ còn cười nói nếu kiếm chác được kha khá thì lúc đó nhớ giới thiệu để hắn vào thành phố cùng.
Hàn Quốc Bân cũng nói được thôi, nếu kiếm được thì nhất định sẽ giới thiệu.
Nhưng đây cũng chỉ là lời anh ứng phó ngoài miệng, vì đã không thân nên chỉ có chút qua lại thì không tính, mấu chốt là đối phương còn chẳng có chút tiền vốn nào.
Giới thiệu người như vậy mà bỏ tiền xuất lực vào không chừng còn chiếm được chỗ tốt.
Còn người nọ không bỏ tiền vào, cũng sẽ không thể kiếm được tiền, đến lúc đó anh lại bị oán trách. Việc ngu ngốc như vậy ai muốn làm chứ.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân ăn cơm trước, ăn cơm sáng xong liền rửa sạch sẽ nồi chén bồn gáo sau đó dọn lên xe, bây giờ thì xong xuôi rồi.
Chỉ một lát sau, Hàn đại ca Hàn đại tẩu, còn có cả Hàn Quốc Lâm và Tống Hiểu Ngọc cũng đều đến đây.
"Đại tẩu, căn nhà này của em nhờ cả vào chị nhé, nếu rảnh thì giúp em nhìn qua chút." Trần Nhu nói.
Hàn đại tẩu nhận chìa khóa, nói: "Yên tâm đi, mỗi ngày đại ca của em đều sẽ tới đây kiểm tra."
Trần Nhu gật gật đầu, cũng không còn chuyện gì phải nhờ vả nữa.
Cả gia đình lên xe, sau đó trong ánh mắt nhìn theo của người trong thôn mà rời thôn đi.
Người trong thôn chắc chắn là khó chịu, chẳng qua khó chịu thế nào đi nữa thì cũng không phải việc của bọn mà là việc của nhà người ta.
Chỉ là bà Hàn vẫn luôn miệng kêu ca về ngày tháng sau này. Nhưng những chuyện Trân Nhu đã không nghe thấy nữa. Cả nhà vào thành, Hàn Quốc Lệ đã mang theo Dao Dao cùng chờ ở bên này từ sớm.
"Cô ba, mọi người chờ ở đây bao lâu rồi?" Trần Nhu cười nói.
"Cũng vừa mới tới thôi, ở nhà đợi cũng nhàm chán." Hàn Quốc Lệ sang sảng cười nói.
Từ sau khi dọn ra ở riêng, cuộc sống của Hàn Quốc Lệ thực sự rất nhẹ nhàng.
Cả gia đình đều đè trên người Trương Giang nên áp lực rất lớn. Tiền lương mỗi tháng của Trương Giang chỉ có 25 đồng, chi tiêu xong xuôi cũng chẳng còn bao nhiêu. Rốt cuộc thì bọn nhỏ đều đã trưởng thành, không giống với khi còn nhỏ nên các loại tiêu phí đều tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận