Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 306: Dọn Vào Nhà Mới

Chương 306: Dọn Vào Nhà MớiChương 306: Dọn Vào Nhà Mới
Nhưng tóm lại là có thể kiên trì được, chờ đến lúc nông thôn thu hoạch thì cô sẽ lại có thể kiếm tiền.
Cho nên chẳng sợ ngày tháng sau khi dọn ra ở riêng nghèo khó, chỉ cần không bị khinh bỉ giống như trước kia là tốt rồi.
"Mọi người ăn chưa?" Trần Nhu đưa lão tứ cho Hàn Quốc Bân, lúc này mới tự bước xuống dưới rồi nhận lại bé từ trên tay anh, hỏi.
"Ăn rồi, Trương Giang và Hào Hào đều phải đi làm đi học." Hàn Quốc Lệ nói.
Hàn Hàng liền đi qua mở cửa.
"Cô ba, năm nay Dao Dao có đi học tiểu học cùng con không?" Hàn Chu hỏi.
"Dao Dao phải chờ hai năm nữa." Hàn Quốc Lệ nói.
"Vậy phải đưa ra cửa hàng ạ?" Hàn Chu hỏi.
"Muốn thì cứ đưa đi, cô với mẹ con còn có Chanh Tử và lão tứ đều ở đó mà." Hàn Quốc Lệ nói.
"Vậy được ạ, để hai em gái cùng chơi với nhau." Hàn Chu nói.
Như vậy sáu tháng cuối năm bé đã có thể yên tâm đi học, không phải lo lắng em gái chơi một mình nhàm chán. Thế nhưng tính tình Trương Dao Dao then thùng tự ti, bé không nói chuyện mà chỉ cúi đầu.
"Đi mang đồ đạc của các con về phòng đi, tự mình sắp xếp luôn." Trần Nhu nói.
Hàn Hàng xách theo đồ đạc của anh em bọn họ trở về phòng, Trần Nhu và Hàn Quốc Bân còn có Hàn Quốc Lệ cũng bắt đầu dọn đồ.
Mắt nhìn qua lũ trẻ ở sân sau đều không có vấn đề øì, cô liền không quan tâm thêm nữa.
Trương Dao Dao nhìn nhóm anh em họ của mình vậy mà có phòng riêng, trong mắt nhịn không được toát vẻ hâm mộ.
"Phòng này không ai ở." Trương Dao Dao nhìn về phía phòng bên cạnh
"Hiện tại không ai ở, về sau sẽ có người ở. Chờ đến lúc em gái anh lớn lên sẽ qua đó ở." Hàn Chu nói.
"Vì sao chứ?" Hàn Chanh ngây ngốc.
"Em là bé gái mà." Hàn Chu nói: "Chờ đến lúc trưởng thành nên ngủ một mình."
"Em là bé gái." Hàn Chanh lúc này mới nhớ ra, gật gật đầu.
Bé gái lớn rồi thì phải ngủ một mình, không thể ngủ cùng các anh trai nữa.
"Nhưng em sợ hãi thì làm sao bây giờ?" Hàn Chanh chợt nghĩ tới việc bé sợ tối.
"Để lão tứ qua với em, lúc đó lão tứ đã lớn rồi, cũng không thể ngủ cùng cha mẹ nữa." Hàn Chu nói.
"Vậy được rồi." Hàn Chanh gật gật đầu.
Trương Dao Dao cũng rất muốn sang bên này ngủ nhưng bé không không dám nói.
Hàn Chu ôm lão tứ, vừa bế em vừa ngâm nga bài học. Cũng không thể bị bạn học trong thành vượt mặt, bé cần phải nỗ lực mới được!
Trần Nhu và Hàn Quốc Lệ đang trong nhà kho nằm ở sân sau. Hàn Quốc Bân gọi người xây nên nhà kho này định dùng để chứa đồ vật linh tỉnh, nhưng trước mắt chẳng có đồ vật nào cần cất đi nên đành dùng để cất lương thực chờ vật tư.
Ngay tối hôm qua, Hàn Quốc Bân không về thôn nhưng anh lái xe đi qua chỗ chú của cô. Chưa đi đến thôn, mới chỉ đến cửa thôn đã thấy đại biểu ca và nhị biểu ca của cô chờ ở đó từ trước.
Hiện giờ trong phòng chất thành đống, tràn đầy vật tư, đậu nành bột mì trứng gà đều có đủ.
"Chị dâu định khi nào thì mở cửa hàng?" Hàn Quốc Lệ nhìn cô nói.
"Giờ thì chưa, trước hết mở sạp đã." Trần Nhu nói, kể ra kế hoạch của cô.
Trước hết cô định buôn bán bánh bao, buổi sáng mang bánh bao làm sẵn cất vào rương gỗ sạch sẽ, rương gỗ dùng giấy dầu để lót, sau đó đi ra ngoài nhìn xem chỗ nào nhiều người. Đi xem thử trước một chuyến về tình hình, xem xem khẩu vị của mọi nguoi the nao.
"Vậy cũng đúng." Hàn Quốc Lệ nghe xong liên gật đầu, nói: "Mấy giờ em qua đây ?"
"Khoảng bốn giờ sáng phải tới đây." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ đồng ý.
"Để em rể ba đưa em tới." Trần Nhu nói.
"Cần gì đâu, cũng chỉ mười phút đi đường, còn là đường thẳng nữa chứ." Hàn Quốc Lệ không thèm để ý nói.
Trần Nhu nói: " Vẫn nên để em rể ba đưa em đi đi, xong cậu ấy lại trở về ngủ bù cũng không sao."
"Nghe nhị tẩu của em đi." Hàn Quốc Bân nói.
"Vậy được." Hàn Quốc Lệ liền gật đầu.
"Một tháng mười đồng tiền, cô ba đừng chê ít nhé." Trần Nhu cười nói.
"Không cần tiền, bọn em tới hỗ trợ là được." Hàn Quốc Lệ lắc đầu nói.
"Không cầm tiền thì chị đây cũng chẳng dám nhờ em tới giúp nữa đâu." Trần Nhu cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận