Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 311: C6 Ging Hoc Tap

Chuong 311: C6 Ging Hoc TapChuong 311: C6 Ging Hoc Tap
Ban đầu nhìn thấy bà Hàn xách trứng gà tới đây bán, chị dâu cả cũng không đuổi bà, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà bà mẹ chồng này của chị vẫn làm người ta chán ghét như thế.
Càng khiến người ta chán ghét hơn chính là, qua hai đến ba năm nữa bà sẽ bước vào tuổi 60, đến lúc đó một năm chị sẽ phải trợ cấp cho nhà cha mẹ chồng trăm cân lương thực, chị chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy đau thịt.
"Bà già này cực khổ mới tích cóp được nhiều trứng gà như vậy, thế mà chị tính cái giá như người trong thôn, có chút tiền ấy của tôi mà chị cũng phải kiếm bằng được?" Bà Hàn nói.
Hàn Quốc Bân còn chưa mở miệng, chị Hàn đã nói: "Ai da, mẹ, lời này mẹ nói giống như thể chú hai bạc đãi mẹ ấy, nếu mà mẹ không bán cho con mẹ có thể xách rổ tới trạm thu mua cũng được, trạm thu mua bên đó mua cân trứng gà mới tính có 4 mao tiền, còn rẻ hơn so với chú hai thu mua đó!"
Nhiều năm rồi ở trạm thu mua bên đó vẫn vậy, tuy rằng cũng đã đề bạt rằng giá cả tăng rồi, nhưng luôn luôn thấp hơn giá trên thị trường.
Nhưng mà vẫn có rất nhiều người mang tới đó bán, đặc biệt là hiện giờ nuôi nhiều gà, trạm thu mua bên đó cũng không thiếu trứng gà.
"Tôi không mang tới trạm thu mua bán, mang lên trấn trên cũng có người thu mua." Bà Hàn hừ một tiếng.
"Người ta là đi thu mua đó, nhưng cũng cùng cái giới này với chú hai, nếu mẹ xách theo trứng lên trên đó cạnh tranh cũng được thôi, hiện giờ nhà ai cũng nuôi rất nhiều gà, trứng gà cũng không còn hiếm lạ gì nữa, đừng có làm như mấy quả trứng của mẹ làm bằng kim cương ấy." Chị dâu cả nói.
Bà Hàn quắc mắt nhìn chị sau đó lại quay sang nhìn con trai mình.
Hàn Quốc Bân liền tính cho bà sau đó lấy giá thu mua của người trong thôn sau đó cho nhiều hơn 5 mao tiền: "Năm mao tiền này là con cho mẹ."
"Chỉ năm mao tiền thôi?" Bà Hàn trừng mắt.
"Năm mao tiên này là cho không mẹ, mẹ còn muốn øì nữa, mỗi một lần chú hai về thôn thu mua trứng gà mẹ đều bóc lột chú ấy một lượt." Chị dâu cả nói thẳng ra.
Những người khác trong thôn đem trứng lại đây đều đứng lại xem kịch, mỗi lần như vậy bà Hàn này đều phải trình diễn một hồi.
Hàn Quốc Bân cũng là đứa hiếu thuận, lần nào cũng cho bà ta tiền.
Thím hai Hàn vừa khéo xách rổ trứng tới đây, nói: "Em nói này chị dâu, chị vừa vừa phải phải thôi chứ, mau về đi, đừng có làm ầm ï lên nữa."
Bà Hàn trừng mắt nhìn đứa em này, sau đó liền quay mông đi về. Hàn Quốc Ban liên hô một tiếng thím hai, thím hai cười nói: "Đợt này cho Hổ Nữu và Tiểu Hổ ăn không ít nên không tích cóp được, chỉ còn có hai cân này thôi."
So sánh với năm trước, năm nay thím hai Hàn thoải mái hơn không ít.
Hồi mới bắt đầu, thanh niên trí thức họ Diệp kia đi rồi bà còn cảm thấy con trai mình coi như bỏ, hiện tại xem ra chia tay cũng là chuyện tốt.
Bắt đầu hi vọng người phụ nữ kia không bao giờ trở lại đây nữa, chờ sau này các cháu trai cháu gái trưởng thành, lại giúp con trai tìm một cô gái cũng đã ly hôn có thể biết nóng biết lạnh là tốt rồi.
Hàn Quốc Bân cười, nhận lấy rổ trứng rồi tính tiền, thím hai hỏi anh lần này về không thu mua dưa muối nữa sao? Trong nhà vẫn còn, Hàn Quốc Bân liền nói lần sau về sẽ thu mua, thím hai lúc này mới quay về.
Đương nhiên người trong thôn sẽ đều hỏi thăm một chút vợ anh làm ăn như thế nào.
Hàn Quốc Bân đều trả lời là nói tốt thì không quá tốt mà nói kém cũng không kém, dù sao thì ý tứ là không tốt không xấu.
Đáp án này xem như là rất không tồi rồi, rốt cuộc mọi người đều lường trước được là sẽ không thành công.
Đợi mọi người đi hết, chị dâu cả mới nói: "Chú hai, đợt nấm này không được nhiều lắm, hẳn là phải đợi đến đợt sau này sẽ có nhiều nấm hơn." Hàn Quốc Bân gật gật đầu: "Chị cả, chị cố gắng đốc thúc Thiết Đản đọc nhiều sách vào, để nó thi đậu càng cao càng tốt, có thể đến chỗ em ở." Chị dâu cả thở dài nói: "Em dâu cũng từng nói thế với chị rồi, nhưng chị thấy thằng nhóc đó không có cái năng lực kia đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận