Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 313: Đối Xử Với Con Gái Ruột Còn Vậy

Chương 313: Đối Xử Với Con Gái Ruột Còn VậyChương 313: Đối Xử Với Con Gái Ruột Còn Vậy
Cho nên hơn nửa tháng nay bán bánh bao, ngẫu nhiên Trần Nhu sẽ kêu Hàn Quốc Bân đặt bánh bao vào thùng chở qua cho cô.
Thật ra vốn chẳng cần anh làm gì cả, chỉ cần anh lộ cái mặt ra là được, chỉ cần ở cùng cô tại gian hàng kia một lúc là ổn rồi.
Kì thực nếu muốn đánh nhau mà nói thì Trần Nhu không có sợ đàn ông, nhưng mà buôn bán thì cần phải lấy hòa khí sinh tài lộc, nếu có thể không động tay động chân thì không cần động tay động chân.
"Được rồi, vậy chờ anh nghỉ đến lúc đó chúng ta đi bán." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Trần Nhu cất tiền giấy đi, nói: "Anh mau di nghỉ ngơi trước đi."
Bên ngoài Hàn Quốc Lệ đã mang Dao Dao tới đây rồi, tới để hỗ trợ nhào bột mì cùng với chuẩn bị nguyên liệu.
Chủ yếu là rửa sạch rau hẹ và dưa muối, lại đem nấm đã ngâm sẵn ra băm nhuyễn, làm xong những thứ này để đó là được, để đến sáng mai dậy sớm làm nốt công đoạn cuối là xong.
"Nhà chồng em bên kia thế nào?" Lúc chị dâu em chồng hai người ở trong bếp làm việc, Trần Nhu lại hỏi. "Còn cắn chết bảo đám cháu trai chỉ nói dối, chứ không phải không có tiền." Hàn Quốc Lệ vừa rửa rau hẹ vừa nói.
"Vậy bà ấy có về đòi hay không?" Trần Nhu hỏi.
"Có về đòi, nhưng một phân tiền cũng chẳng đòi được, nhà mẹ đẻ bà ấy nói rằng không phải không trả, nhưng mà điều kiện không tốt, không kiếm được tiền nhưng khẳng định về sau sẽ trả số tiền này." Hàn Quốc Lệ trào phúng nói.
Chỉ cần có đầu đều nghe ra được ý muốn nói đây là đang dây dưa kéo dài chứ không định trả một cách rõ ràng.
"Em nghe Trương Giang nói, trước đây cái thời phá đất hoang bà mẹ chồng này của em, trong nhà còn có mấy cân gạo ăn đều tiếc đứt ruột vậy mà người nhà mẹ đẻ bà ấy tới là bà ấy cho hết nhà mẹ đẻ." Hàn Quốc Lệ kể.
"Theo chị mà nói thì ông bố chồng của em cũng rất lú, biết thế này rồi mà còn dám để tiền bạc trong nhà cho bà ấy cầm." Trần Nhu vừa băm nấm vừa nói.
Tới cả chút lương thực cuối cùng còn mang qua nhà mẹ đẻ được, thế thì còn thứ gì không mang đi được?
"Trương Giang nói là do mẹ anh ấy khóc lóc cầu xin được, hình như là còn thê độc gì đó với bố chồng em vậy nên mới để tiền cho bà ấy quản." Hàn Quốc Lệ nói. Nhưng hiện giờ người hối hận nhất cũng chính là bố chồng cô, hiện tại ở nhà chẳng còn chút gì cả.
"Hai vợ chồng già kia ở nhà hiện giờ chẳng có chút địa vị nào cả, nếu làm gì không hai lòng thì hai người chị em dâu của em kia có thể mắng trực tiếp luôn, còn may là em dọn ra rồi." Hàn Quốc Lệ nói.
"Em mà không dọn ra ngoài ở chưa chắc đã biết được chuyện này." Trần Nhu hỏi: "Lại nói tiếp đứa con gái của anh cả chồng em biết sớm rồi, tại sao tới lúc đó mới nói ra?"
"Còn có thể vì sao nữa, không phải do nó bị bà nội đánh đến phát sợ ư." Hàn Quốc Lệ nói.
Bà mẹ chồng kia đúng là chuẩn 100% trọng nam khinh nữ, đứa con trai Hào Hào của bà còn tốt, con gái Dao Dao tới cơm còn ăn chẳng đủ no, không ít lần còn bị bà ta cấu véo.
Đối xử với con gái ruột còn vậy thì mấy đứa cháu khác lại càng không phải nói, không thiếu lần véo đánh nên chúng đều sợ bà ta.
Hai chị em bận rộn tốn không ít thời gian, may là hai người đều tay chân nhanh nhẹn rất nhanh sau liền làm xong.
Trần Nhu rải chút nước muối lên nấm để giữ nấm được tươi xong liền làm việc.
Còn đống dưa muối cắt xong rồi thì để đó là được, rau hẹ thì không cắt, để mai khi gói bánh bao thì cắt ra rồi xào chín.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong cả gia đình đi ra khỏi nhà, tính ra công viên chơi.
Mỗi lần cuối tuần Hàn Quốc Bân nghỉ, buổi sáng sẽ về trong thôn thu mua trứng gà nấm với dưa muối các thứ, chạng vạng thì sẽ mang đám trẻ tới công viên bên này chơi, mua cho chúng chút đồ ăn vặt khiến chúng nó vô cùng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận