Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 315: Buôn Bán Hằng Ngày

Chương 315: Buôn Bán Hằng NgàyChương 315: Buôn Bán Hằng Ngày
Đến nửa đêm, vẫn là vào lúc bốn giờ, Trương Giang đèo Hàn Quốc Lệ sang nhà phụ giúp cho Trần Nhu.
Hiện giờ đã hình thành được thói quen, Trương Giang đèo vợ sang đây trước, sau đó mới về nhà ngủ.
Trần Nhu đang bận rộn trong phòng bếp, thịt heo đã băm xong xuôi, đang chuẩn bị cắt rau hẹ thì Hàn Quốc Lệ tới, cô nhanh chóng làm thay cho chị dâu.
Trần Nhu lấy cục bột đã ủ xong, nhào lại một lần nữa cho hết bọt khí, thao tác này có thể giúp cho vỏ bánh sau khi làm ra sẽ được dai hơn. Sau khi đã nhào xong thì nhanh tay chia thành những phần bột nhỏ bằng nhau.
Rải một chút bột mì lên những phần bột đã chia để tránh cho chúng dính lại, sau đó Trần Nhu dùng chày cán bột cán chúng thành những chiếc vỏ bánh bao với độ mỏng hoàn hảo.
Chị dâu em chồng hai người phân công công việc cụ thể nên tiến độ rất nhanh, mới đến 5 giờ nồi bánh bao đầu tiên đã được bắc lên bếp hấp.
Làm xong bánh bao để hấp, chị dâu em chồng tiếp tục lo liệu đến việc khác.
Trân Nhu nói: "Công việc bán đồ ăn này luôn phải bận bịu, sau khi mở cửa hàng thì lại càng bận bịu hơn. Hiện giờ có cô ba giúp đỡ, sau này cô cùng với chị dâu cả hợp tác bán đậu phộng, đến lúc đó tôi cần phải tìm một người phụ giúp khác."
Hàn Quốc Lệ nói: "Chị dâu đã chọn được người nào chưa?”
"Đến lúc đó tôi sẽ hỏi chị dâu của chúng ta, nếu đến lúc nông nhàn thì chị ấy có lên được không. Nếu chị ấy không tới được thì tôi sẽ hỏi thử chị dâu ba nhà mẹ đẻ." Trần Nhu nói.
"Chị dâu cả sợ là không có thời gian vì còn phải lo liệu việc trong nhà. Dựa vào anh cả thu dọn quán xuyến là không thể được." Hàn Quốc Lệ nói.
Trần Nhu gật đầu, đây cũng là lý do cô không muốn nhờ đến chị gái mình vì chị ấy còn bận lo liệu việc trong nhà, nếu không nhờ chị ấy đến đây giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn.
Hiện tại còn sớm, thật ra cũng không cần quá sốt ruột, đến lúc đó rồi lại tính.
Chị dâu em chồng hai người bận rộn đến 6 giờ, nồi bánh bao thứ đã ra lò. Trần Nhu lấy tất cả ra đặt vào trong thùng gỗ, sau đó lập tức xuất phát.
Còn lại giao cho Hàn Quốc Lệ.
Hàn Quốc Lệ nấu cơm trước, đem cháo đã nấu múc ra một ít. Chị dâu cô đã cố ý để lại bát nhân rau hẹ trứng gà đã xào chín, cô múc đầy một bát mang về cho ba bố con nhà Hàn Quốc Bân ăn sáng.
"Hàng Hàng, con ở nhà trông nhà nha." Hàn Quốc Lệ nói với cháu trai. "Vâng." Hàn Hàng tự giác rời giường vệ sinh cá nhân để chuẩn bị đi học sớm đáp.
Hàn Quốc Lệ mang cơm sáng về nhà rồi sau đó nhanh chóng quay lại giúp chị dâu bán bánh bao.
"Bánh bao này của các cô ăn thật là ngon, không kém gì so với tiệm cơm quốc doanh, chỉ là hơi nhỏ một chút thôi." Một người đàn ông trực tiếp mua một cân bánh bao, một đồng hai mao tiền, đưa thêm một phiếu gạo nhận xét.
"Không nhỏ chút nào đâu. Một cân bột mì làm được mười lăm cái bánh bao, nếu cố ý làm bé một chút thì có thể làm được hai mươi cái. Bánh bao nhà chúng tôi lớn như vậy, da dày nhân cũng nhiều, các anh mua không thiệt đâu." Hàn Quốc Lệ nói.
"Đúng là được rất nhiều nhân." Người đàn ông này cũng gật đầu đồng ý, cũng không nói chuyện nữa mà cầm đồ rồi đi.
Những người khác cũng rải rác đến đây mua bánh bao ăn, còn chưa đến mức bận lắm thì Hàn Quốc Bân đã chở theo hai thùng bánh bao khác đến.
Xong cũng đứng đây giúp đỡ hai người bán bánh bao luôn.
Đợi đến lúc khách vãn đi anh mới về nhà chăm sóc bọn nhỏ.
Hàn Quốc Lệ cười nói: "Vóc dáng của anh hai đứng đây thật tốt, có anh ấy chấn ở đây thì không cần sợ gây sự hay đòi bảo kê gì rồi." Trần Nhu cười cười: "Cũng chỉ được một ưu điểm ấy thôi."
Lời này tất nhiên là khiêm tốn, chứ chồng cô điểm nào cũng làm cô thích.
Chờ bán xong bánh bao, Trần Nhu liền cùng Hàn Quốc Lệ về nhà. Hai người trước tiên ăn cơm sáng, sau đó Hàn Quốc Lệ giúp đỡ Trần Nhu thu dọn phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận