Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 317: Thành Tích Học Tập

Chương 317: Thành Tích Học TậpChương 317: Thành Tích Học Tập
Mọi người không ai dám lơ là, đi làm đều rất cần mẫn.
"Cô ba, hiện giờ không kịp nấu cơm nữa, cô lấy bánh bao mang về cho dượng với các cháu, mấy đứa Hàng Hàng cũng lấy luôn giúp tôi, nhắc mấy đứa ăn no thì ở nhà chơi." Trần Nhu vừa nhặt bánh bao vào túi giấy vừa nói.
"Vậy cũng không cần lấy nhiều như vậy đâu chị." Hàn Quốc Lệ vội vàng nói.
"Không nhiều lắm đâu, mỗi người hai cái." Trần Nhu nói.
Không chỉ lẫy mình bánh bao, Trần Nhu còn dùng thùng nhỏ rót không ít sữa đậu nành, để vào trong rổ cho Hàn Quốc Lệ mang về trước.
Lúc cô bưng đồ về đến nhà, Trương Giang cũng vừa mới dậy, kinh ngạc nói: "Sao còn cầm bánh bao về đây?"
"Hôm nay không kịp nấu cơm, chị dâu bảo em lấy bánh về để ăn sáng." Hàn Quốc Lệ nói, đổ một ít sữa đậu nành ra cốc, số còn lại cô mang sang nhà cho Hàn Quốc Bân.
Hàn Hàng đã dậy sớm đọc tiếng Anh. Tiếng Anh của thằng bé rất yếu, chỉ có thể nỗ lực gấp bội mới có thể theo kịp.
"Hàng Hàng, con mau gọi Chu Chu, Tranh Tử dậy ăn cơm sáng." Hàn Quốc Lệ nói. "Cô ba, cha bọn con đang ở tiệm bánh bao sao?" Hàn Hàng hỏi.
"Ừ, cha con đang ở đó." Hàn Quốc Lệ đáp.
"Vậy cô cứ đi trước đi, trong nhà có con lo rồi." Hàn Hàng gật đầu nói.
Hôm nay mấy đứa bé đang được nghỉ, đến cuối tuần học sinh đều được nghỉ ngơi.
Phần lớn là được nghỉ, nhưng trong trường còn có một số học sinh nội trú hay ở xa sẽ tranh thủ hôm nay về nhà để lấy lương thực mang lên đây.
Ra khỏi cửa từ sáng sớm nhưng đến chạng vạng mới về đến nơi.
Hàn Quốc Lệ không chần chừ lâu, nhanh chóng quay lại tiệm bánh bao. Trần Nhu đưa cho cô một khay bánh bao cùng một cốc sữa đậu nành: "Tôi với anh hai cô ăn trước rồi, cô cũng mau ăn äi."
"Chị dâu à, nếu cứ ăn như vậy thì không còn mà bán nữa." Hàn Quốc Lệ rối rắm nói.
"Không sao, trót một hôm nay thôi, ngày mai chúng ta nấu cháo." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ lúc này mới gật gật đầu, sau đó nhanh chóng ăn hết bánh bao, uống một ngụm sữa đậu nành, hương vị thơm ngon này cứ lưu mãi trong miệng không tan.
Lúc này mới 7 giờ rưỡi, người đến mua bánh bao không nhiều, nhưng cũng lác đác đến mua không ít, chỉ còn thừa lại một khay bánh. Hàn Quốc Bân đang cán vỏ bánh bao, nói: "Mấy đứa nhỏ đã dậy hết rồi sao?"
Hàn Quốc Lệ vừa nhồi nhân vừa đáp: "Hàng Hàng thật là chăm chỉ, mỗi buổi sáng đều dậy sớm học tiếng Anh, khó trách xếp hạng tháng trước lại trong tốp đầu của lớp."
Tiểu tử thối kia nhà cô thì không được tự giác như vậy, lúc cô về nhà còn chưa chịu dậy, nghe thấy có bánh bao ăn lúc này mới nhanh chóng rời khỏi giường.
"Ở lớp học thì đúng là có xếp hạng cao, nhưng so với lớp bên cạnh thì vẫn kém hơn mấy bạn học ưu tú bên đó." Trần Nhu cười nói.
"Lớp bên cạnh thành tích tốt như vậy?" Hàn Quốc Lệ không khỏi hỏi.
"Bởi vì tiếng Anh của Hàng Hàng hơi yếu một chút." Trần Nhu nói, trước trong thôn cũng được dạy tiếng Anh, chẳng qua trình độ không được bằng trên huyện.
Cho nên thành tích tiếng Anh của con lớn kéo chân sau xuống.
"Với sự nỗ lực hiện này của thằng bé, về sau nhất định sẽ thi đỗ đại học, trở thành sinh viên." Hàn Quốc Lệ nói.
Trần Nhu cười cười: "Cô đừng khen nó, nghe được lại kiêu ngạo, vểnh cái đuôi lên tận trời ấy."
"Kiêu ngạo cái gì chứ. Hàng Hàng tính tình trưởng thành, không phải cứ ào ào khen thằng bé hai câu là nó không biết trời đất gì." Hàn Quốc Lệ không đồng ý.
Chị dâu em chồng hai người trò chuyện rôm rả, Hàn Quốc Bân thì đang bận rộn ở bên cạnh.
Trương Giang chuẩn bị đi làm, liền thuận đường đưa con gái tới cửa hàng.
"Sao anh lại đưa tới bên này, Hào Hào đâu?” Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Hào Hào đi tìm mấy đứa Hàng Hàng chơi rồi, Dao Dao thì lại nói muốn tới tiệm bánh bao." Trương Giang nói, chào hỏi Hàn Quốc Bân và Trần Nhu một câu rồi nhanh chóng đi làm.
"Bên này còn bận rộn, sao con không đi với anh đến nhà bác chơi?" Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Con chỉ muốn tới đây xem một chút thôi." Trương Dao Dao nhỏ giọng nói.
"Bên này có gì mà xem, đang bận rộn lắm đây." Hàn Quốc Lệ dặn cô bé: "Lần sau không cho tới nữa."
"Con bé cũng đến rồi, không sao đâu." Trần Nhu nói.
"Qua nhà anh chị chơi chung với nhau cho vui vẻ, cũng coi như trông nhà luôn. Đến đây lại còn phải mất thời gian ra để ý con bé nữa." Hàn Quốc Lệ không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận