Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 318: Kể Chuyện

Chương 318: Kể ChuyệnChương 318: Kể Chuyện
Chị dâu em chồng hai người trò chuyện rôm rả, Hàn Quốc Bân thì đang bận rộn ở bên cạnh.
Trương Giang chuẩn bị đi làm, liền thuận đường đưa con gái tới cửa hàng.
"Sao anh lại đưa tới bên này, Hào Hào đâu?" Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Hào Hào đi tìm mấy đứa Hàng Hàng chơi rồi, Dao Dao thì lại nói muốn tới tiệm bánh bao." Trương Giang nói, chào hỏi Hàn Quốc Bân và Trần Nhu một câu rồi nhanh chóng đi làm.
"Bên này còn bận rộn, sao con không đi với anh đến nhà bác chơi?" Hàn Quốc Lệ hỏi.
"Con chỉ muốn tới đây xem một chút thôi." Trương Dao Dao nhỏ giọng nói.
"Bên này có gì mà xem, đang bận rộn lắm đây." Hàn Quốc Lệ dặn cô bé: "Lần sau không cho tới nữa."
"Con bé cũng đến rồi, không sao đâu." Trần Nhu nói.
"Qua nhà anh chị chơi chung với nhau cho vui vẻ, cũng coi như trông nhà luôn. Đến đây lại còn phải mất thời gian ra để ý con bé nữa." Hàn Quốc Lệ không vui.
Trong lúc nói chuyện, Trần Nhu đã đem bánh bao bỏ hết vào lồng cho lên hấp. Trương Dao Dao nhìn những cái bánh bao trắng nõn ú nần kia thì hai mắt không rời ra được.
Hàn Quốc Bân bởi vì hôm nay không phải đi làm nên cũng không vội vã mà lân la đến đứng bên người vợ mình.
"Làm sao vậy?" Trần Nhu nhìn vào mắt anh, hỏi.
"Vợ à, em có mệt không?" Hàn Quốc Bân cười hỏi.
"Vẫn tốt." Trần Nhu cười thanh.
Lúc này cả phố thật sự không tìm ra cửa hàng thứ hai. Chỉ có một mình nhà cô mở tiệm, có vài người không mua bánh bao nhưng đều nhịn không được đến đây xem náo nhiệt chút.
"Cứ trực tiếp mở cửa hàng làm buôn bán, cô không sợ à?" Có một thím lớn tuổi không mua bánh bao, chỉ thò qua hỏi một câu như vậy.
"Sơ cái gì? Hiện giờ chính sách mới đã được phổ cập khắp nơi, chúng tôi không ăn trộm không cướp giật, không phạm pháp." Hàn Quốc Bân nói.
"Ồ, cậu này, hình như tôi đã từng thấy qua cậu rồi thì phải." Thím ấy nhìn Hàn QU6c Bân một lát rồi nói.
"Tôi làm ở bộ vận chuyển, có khả năng là thím thấy tôi ở đâu đó rồi?" Hàn Quốc Bân cũng nhìn bà ấy, đáp.
"Tôi nói mà, có lần tôi đi tìm cháu ngoại trai lớn lấy phiếu gạo thì tình cờ nhìn thấy cậu. Cháu ngoại trai lớn nhà tôi cũng làm ở bộ vận chuyển." Thím ấy ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra, hào hứng nói.
"Thế cháu thím tên là gì?" Hàn Quốc Bân vừa nói chuyện vừa múc cho thím ấy một cốc sữa đậu nành, hỏi.
"Không cần không cần, tôi đã ăn qua cơm sáng rồi." Bà ấy đẩy cái cốc, thấy anh nhiệt tình mời, lúc này mới cười nói: "Cháu ngoại trai tôi tên Chu Xuyên."
"Vậy không sai rồi. Tôi đã nghe nói qua về thím, là mợ cả của Chu Xuyên. Cha cậu ấy mất sớm, nhờ có thím và cậu cậu ấy nuôi lớn lên, sau khi tham gia quân ngũ trở về còn làm mai cho Chu Xuyên một người vợ tốt, cậu ấy vô cùng biết ơn hai người." Hàn Quốc Bân nói.
Việc này anh đã nghe Lý Đại Nguyên kể. Bởi vì Chu Xuyên trong nhà được chia lương thực, cho nên anh thường xuyên tìm cậu ấy đổi phiếu gạo. Vì anh có hỏi người tên Chu Xuyên này đáng tin cậy không, Lý Đại Nguyên liền nói với anh những việc này.
Thím ấy nghe Hàn Quốc Bân nói vậy nhưng lại không kể công, nói: "Gia đình thằng bé lúc ấy không may xảy ra cơ sự như vậy, là cháu ngoại trai ruột, tôi và ông nhà cũng không nỡ lòng nào nhìn nó như thế. Cũng không ăn cho sập nhà, nên cứ như thế mà đón nó đến chăm sóc thôi."
Sau đó cười nói: "Cậu à, tôi cũng không cùng khách khí với cậu nữa. Sữa đậu nành này nhà cậu tôi thấy rất thơm đó." "Thím uống đi, đây là tôi mời thím mà." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu thì thấy hơi buồn cười, anh chồng nhà mình đi mở tiệm bánh bao cũng có thể gặp được người quen.
Thím này họ Hà, uống xong sữa đậu nành thì tự giác cầm cốc đi rửa, cười đưa cho Hàn Quốc Bân rồi mới hỏi tên anh.
Sau đó giới thiệu về mình, Hàn Quốc Bân chỉ vào hướng nhà mình: "Nhà chúng tôi ở trong ngõ nhỏ kia, là căn nhà thứ hai."
Hàn Quốc Bân nói xong, lại giới thiệu vợ và em gái với thím ấy.
"Em gái cậu lớn lên thật xinh đẹp, vợ cậu cũng rất xinh, vừa nhìn đã biết là người cần mẫn nhanh nhẹn." Thím Hà cười nói.
Trân Nhu cũng cười: "Thím Hà đừng đứng nữa, mau ngồi đi."
Thím Hà đáp: "Thôi thôi, tôi còn phải ve nhà cho cháu trai ăn cơm đây."
"VẬy được, thím nếu rảnh rỗi thì cứ chạy qua đây nói chuyện." Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận