Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 319: Tay Già Đời

Chương 319: Tay Già ĐờiChương 319: Tay Già Đời
Thím Hà đi về, Hàn Quốc Bân mới ngồi xuống ghế, ôm cháu ngoại gái lên chân hỏ: "Dao Dao ăn cơm sáng có no không."
"Có hơi đói bụng ạ." Trương Dao Dao nhìn cậu hai, thấp giọng nói.
Hàn Quốc Bân liền lấy cho con bé một cái bánh bao.
Hàn Quốc Lệ ngạc nhiên, hỏi: "Con không phải đã ăn rồi sao?"
Trương Dao Dao chỉ cúi đầu ăn bánh bao, không nói chuyện.
"Trẻ con tiêu hóa rất nhanh, sẽ nhanh đói hơn." Trần Nhu cười đáp.
Hàn Quốc Lệ trừng mắt nhìn con gái, tạm thời không nói nữa nhưng lòng đã quyết định là ngày mai không cho con bé đến đây nữa.
Cô cầm sáu cái bánh bao trở về, để lại thêm hai cốc sữa đậu nành. Trương Giang không uống, cho hai anh em con bé uống, hai cái bánh bao hai cốc sữa đậu nành, lúc này mới qua giờ ăn sáng chưa lâu đã đói bụng?
Ăn uống kiểu như thế, tiệm này của chị dâu còn buôn bán cái gì nữa?
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân không để ý chuyện này lắm. Tiệm bánh bao mãi đến khoảng 9 giờ hơn mới coi như đỡ bận, Hàn Quốc Bân dẫn theo cháu ngoại gái về nhà trước, Trần Nhu và Hàn Quốc Lệ thì ở lại để thu dọn cửa hàng
Thím Hà có vẻ đã hết bận rồi, còn đến đây giúp một tay.
Trần Nhu thấy vậy thì rất cảm ơn thím ấy.
"Có gì đâu, cô tuổi còn trẻ mà đã mạnh dạn làm ăn, về sau nhất định không thua kém ai hết." Thím Hà nói: "Nhà tôi ở trước, nếu có gì muốn giúp đỡ thì cứ gọi tôi một tiếng."
"Dạ." Trần Nhu cười đồng ý.
Đóng cửa hàng, viết thời gian buôn bán sáng ngày mai lên tấm bảng treo ngoài cửa, chị dâu em chồng hai người liền đi về nhà.
Hàn Quốc Lệ nói: "Thím Hà vừa rồi tính tình không tồi."
"ĐÚng là rất tốt. Nếu như chị dâu nhà mình hoặc chị dâu ba nhà tôi mà không có thời gian, có lẽ tôi sẽ hỏi qua thím ấy chuyện phụ giúp trong tiệm." Trần Nhu nói.
Vừa mới nãy thím ấy có giúp rửa mấy cái lồng hấp, làm rất cẩn thận, Trần Nhu nhìn thấy vậy thì rất thích, chắc chắn là một người yêu sạch sẽ. Đương nhiên người ta không chừng người ta không thiếu công việc, đến giúp đỡ để trả lại cốc sữa đậu nành kia thôi.
Ngoài ra, sở dĩ Trần Nhu có ấn tượng không tồi với bà ấy này còn vì hoàn cảnh năm đó đói kém mà vợ chồng thím ấy vẫn cưu mang nuôi dưỡng cháu ngoại trai đến lớn.
Đúng như thím ay nói, hoàn cảnh năm đó thật sự không có nhiều cái ăn, công lao của thím ấy vô cùng lớn.
Có thể thấy được là một người có tấm lòng bao dung, cũng không có bắt ép cháu trai báo đáp.
Chị dâu em chồng hai người về đến nhà, Hàn Quốc Lệ muốn dẫn hai đứa con về luôn nhưng hai anh em vẫn muốn ở nhà cậu chơi thêm một lát nên cô đành một mình về nhà ngủ bù.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngủ được một giấc sẽ thoải mái hơn nhiều.
Bọn nhỏ thì chơi với nhau ở bên ngoài.
Trương Hào Hào đứng đầu ném bao cát, lão tứ nhà Trần Nhu thì ngồi bên cạnh vày vò hạt cát, một mình ngồi nghịch mà vui vô cùng, tay chân quần áo lấm lem như con khỉ.
Hàn Hàng đang học thuộc lòng từ đơn tiếng Anh, sau khi nhìn thấy em trai như vậy thì bất đắc dĩ chạy ra bế thằng bé lên, phủi hết hạt cát trên người nói: "Nghịch bẩn như vậy, lát nữa mẹ dậy thấy được sẽ đánh mông em đó."
"Ha ha." Thằng bé vẫn còn chưa hiểu được hết những gì mọi người nói, chỉ nhìn anh mình rồi cười hề he. "Có muốn uống sữa mạch nha không?" Hàn Hàng hỏi.
Đại khái là nghe hiểu được cái chữ này, thằng bé nhịn không được chép miệng mấy cái. Tuy rằng sau khi về mẹ đã ôm cho bú một lần rồi, nhưng cũng không cản trở việc nó thèm sữa mạch nha.
Hàn Hàng liền dùng phích nước nóng pha một cốc sữa mạch nha cho thằng bé uống.
Rất nhanh đã có cốc sữa thơm lừng ra lò.
Tiểu tứ nhìn thấy có ăn thì rất ngoan, ngồi im trên đó để anh thổi cho bớt nguội rồi uống.
Trương Dao Dao bị mấy đứa trẻ hàng xóm cách vách tập trung hảo lực ném bao cát, chờ đến lúc Hào Hào ném bao cát ngược lại mới cứu được cô bé vào nhà.
Nếu đã đến lượt anh cô bé thì những người khác cứ chờ mà bị ném đi.
Đương nhiên Trương Hào Hào là tay già đời, trò chơi không chơi xong nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận