Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 320: Em Chưa Được Uống Bao Giờ

Chương 320: Em Chưa Được Uống Bao GiờChương 320: Em Chưa Được Uống Bao Giờ
Trương Dao Dao đi vào trong nhà, hai mắt thèm thuồng nhìn tiểu tứ uống sữa mạch nha, nói: "Em trai, sữa uống ngon không?"
"Tiểu tứ còn chưa biết nói." Hàn Hàng lại thổi một ngụm mới cho em trai uống tiếp.
Trương Dao Dao nói: "Anh Hàng, em còn chưa được uống sữa mạch nha bao giờ cả."
"Vậy em về nhà bảo cô ba pha cho uống đi." Hàn Hàng nói, thấy em trai đã uống sắp xong mới quay ra nhìn em gái đang chạy trốn vui vẻ ngoài kia gọi: "Tranh Tử, có muốn uống sữa không
"Uống!" Tranh Tử đáp to một tiếng, sau đó nhanh chân chạy vào uống. Thấy trong cốc còn không nhiều lắm thì hỏi: "Còn ít như vậy ạ, anh hai còn chưa uống mà."
Trương Dao Dao: ".." Mình cũng chưa được uống.
Tiệm bánh bao sau khi mở cửa được bảy ngày, việc buôn bán trên cơ bản đã được coi là ổn định.
Trần Nhu hôm nay đang ở trong nhà tính tiền, tiền vốn và lợi nhuận toàn bộ đều được ghi chép rõ ràng, sau đó phải chỉ ra được số tiền kiếm trong tuần.
Sau khi trừ đi tiền vốn thì tổng số thu về là 32 đồng tiền.
32 đồng tiền này là lợi nhuận riêng của việc bán bánh bao, nếu tính cả tiền chênh lệch giá bán trứng gà thì cũng được thêm một chút.
Một lồng hấp 4 tầng bánh bao bán được mười hai đồng tiền, không tính quá nhiều, nhưng so với mức lương trung bình trong huyện thì như thế này là khá ổn.
Thậm chí tiền lương trước mắt của Trương Giang còn chưa được tăng, một tháng tiền lương của anh mới có 25.
Cho nên Trần Nhu cũng cảm thấy trước mắt làm ăn như thế này khá ổn rồi.
Nhưng quả thực rất bận.
Buổi sáng bốn giờ đã phải đến tiệm bánh bao, chị em dâu hai người bận bịu trong bếp chuẩn bị đồ để bán, đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi thì trời đã sáng, lúc này mới mở cửa chuẩn bị buôn bán.
Sau đó lại bán hàng đến 9 giờ mới tạm coi là xong việc.
Những lúc khác còn phải chuẩn bị nhân bánh liên tục, tuy rằng không cần đi ngoài đường gió thổi mưa xối, nhưng cũng không được coi là nhẹ nhàng.
Trần Nhu vốn đã dự tính trả cho cô ba mười đồng tiền tiền lương, nhưng đó là bởi vì thực ra cô không nắm rõ giá cả lắm. Biết là có thể làm ăn, nhưng khi đó còn chưa bắt đầu làm thì bảo cô làm sao hứa hẹn tiền lương cao cho cô ấy được?
Cho nên lúc đó Trần Nhu mới nói là tiền lương mười đồng, đây là cái giá tương đối ổn. Chẳng qua trước và sau khi mở cửa hàng cô thu vào cũng rất khả quan, Trần Nhu tất nhiên sẽ không chỉ trả Hàn Quốc Lệ bằng ấy.
Tháng trước sau khi kết toán cô trả hai mươi đồng tiền, tháng này tuy còn chưa đến thời gian kết toán, nhưng cũng cũng vẫn trả như cũ.
Bởi vì Hàn Quốc Lệ là người làm việc rất nhanh nhẹn, cũng rất sạch sạch sẽ tuân thủ vệ sinh, trả số tiền lương Trần Nhu không hề đau lòng.
Nhận số tiền lương được chị dâu tăng lên cho khiến Hàn Quốc Lệ rất ngượng ngùng. Chẳng qua chị dâu cũng nói với anh hai, anh hai cũng bảo cô cứ nhận đi nên Hàn Quốc Lệ mới thôi không từ chối nữa. Ngoài ra HÀn Quốc Bân còn trả cho cô hai to phiếu thịt.
Ngày hôm sau Hàn Quốc Lệ liền đi mua thịt, buổi trưa nấu rồi mang sang bên nhà Trần Nhu một bát, còn lại thì để cho nhà mình đóng cửa ăn. Sủi cảo nhân dưa chua thịt heo, cả nhà ăn uống vô cùng ngon miệng.
Thu nhập của tiệm bánh bao rất vững vàng, tuy rằng bận bịu nhưng cuộc sống cũng càng ngày càng khá lên. Bởi vì nhận được tiền lương cao gấp đôi từ chỗ Trần Nhu, Hàn Quốc Lệ cũng hào phóng hơn rất nhiều với con gái. Mua cho mỗi đứa một bộ quần áo mới, khiến hai đứa trẻ vui mừng hớn hở như đến tết.
Chớp mắt đã đến những ngày tháng sáu, trời mỗi ngày một nóng hơn.
Hôm nay Hàn Quốc Bân đã sớm đến bộ vận chuyển mượn xe vận tải lái đến tiệm bánh bao, gây ra bàn tán không nhỏ.
Mọi người vì thế cũng mới biết chồng của chủ nhân tiệm bánh bao này thế nhưng lại làm ở bộ vận chuyển.
Thím Hà vừa lúc ôm cháu trai sang đây, thấy vậy thì vui vẻ nói: "Quốc Bân à, xe này của cậu là từ bộ vận chuyển lái đến đây sao?"
"Vâng, có chút việc nên đăng ký mượn với cấp trên." Hàn Quốc Bân cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận