Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 323: Nguồn Cung

Chương 323: Nguồn CungChương 323: Nguồn Cung
Nhớ năm đó con trai mình còn không phải là cùng Hàn Quốc Bân vào núi săn thú mới được không ít tiền, giúp đỡ trả hết nợ nần trong nhà.
Sau lại còn tích cóp được một ít tiền cấp mua cho nhà chiếc nồi nấu nướng mới, cũng là nhờ Hàn Quốc Bân mua giúp.
Lại còn trước khi Cao Chính cưới vợ, cũng là vì giúp đỡ giới thiệu người ta mua nồi từ chỗ Hàn Quốc Bân, người đó biết ơn cho nên liền giới thiệu cô vợ bây giờ cho.
Hiện giờ con dâu cưới về là người vô cùng chăm chỉ, cũng sinh được hai đứa cháu cho bà, một trai một gái. Mẹ Cao Chính rất vui lòng.
Hàn Quốc Bân liền tín tiền trứng gà với bà.
Trả cho mẹ Cao Chính giá cao hơn hai đồng bởi vì số trứng này do bà mua ở trong thôn, cho nên Hàn Quốc Bân sẽ tính giá tốt hơn một chút.
Một cân trứng gà hai đồng tiền, từ chỗ mẹ Cao Chính mua được chừng hơn hai mươi cân.
Sau khi tính tiền xong, mẹ Cao Chính rất vui vẻ, nói: "Cậu cứ chở số trứng này di trước đi, lần sau đến sẽ lại có. Gà mới nuôi năm nay đều đã lớn rồi, sau này sẽ không thiếu trứng gà."
"Sợ là cháu không rảnh, sau này hơi bận một chút." Hàn Quốc Bân nói. "Vậy cũng không có việc gì, nếu như cần thì cứ thông báo một tiếng, đến lúc tôi sẽ để dành cho cậu." Mẹ Cao Chính nói.
Hàn Quốc Bân nói cảm ơn, sau đó lại chạy xe đến nhà mẹ vợ.
Biết hôm nay anh sẽ tới, Trần tam ca từ sáng đã ăn vạ không đi làm.
Nhìn thấy Trần tam ca còn ở nhà, Hàn Quốc Bân tức khắc liền cười nói: "Anh ba đây là đang đợi em sao?”
Anh vừa hay có việc muốn tìm người anh vợ này, xe đạp trong nhà hôm nay anh cũng chở theo xuống.
"Còn không phải là đang đợi cậu sao, đợi mãi cuối cùng cũng tới." Trần tam ca cười nói.
"Sao vậy?" Hàn Quốc Bân hỏi lại.
Trần tam ca nói: "Vào nhà nói vào nhà nói."
Bà Trần lườm con trai một cái, hỏi con rể: "Quốc Bân, trừ trứng gà còn cần mua những gì, để mẹ đi quanh thôn hỏi giúp cho."
"Phiền mẹ rồi, mấy món như dưa chuột, cà rốt, nấm với dưa muối con đều mua hết." Hàn Quốc Bân liền nói.
Trần mẫu thấy anh đi một chiếc xe lớn như vậy thì biết nhiều mấy cũng thừa sức mang theo được rồi.
Bà Trần đi quanh thôn hỏi, Trần tam ca thì gọi HAn Quốc Bân vào nhà rót nước, nói: "Quốc Bân, công việc làm ăn của em gái có được không?"
"Khá tốt, anh ba cũng muốn làm?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"CŨng có ý định này. Chú cũng đã từng làm việc nhà nông thì chắc cũng hiểu, quả thực là quá mệt, anh chịu không nổi." Trần tam ca than thở.
"Mẹ Hàng Hàng bán bánh bao khá tốt, anh ba nếu như muốn lên huyện thì cũng có thể xem xét đi mở một cái cửa hàng bán bánh bao." Hàn Quốc Bân đề nghị.
"Tôi không bán món đó, không có tay nghề, chị dâu chú thì lại càng là người chỉ sành ăn chứ không giỏi làm. Tôi có ý muốn chuyển đồ từ nông thôn lên trên ấy bán, trong huyện không phải thiếu rất nhiều thứ sao?" Trần tam ca nói.
"Nếu như cái gì cũng không có thì người trên ấy ăn gì?" Hàn Quốc Bân buồn cười nói: "Nhu yếu phẩm thiết yếu thì đều sẽ có, tuy vậy vụ làm ăn này vẫn có thể làm. Anh chịu khó đi bắt cá mang lên ấy, một cân bốn đồng tiền cũng vẫn bán được rất chạy.”
"Đúng đúng, tôi chính là muốn mang vài thứ ở nông thôn vào trong huyện bán!" Trần tam ca liên tục gật đầu.
"Vậy thì có thể làm. Anh cứ để ý có đồ gì đặc sắc ở dưới này thì thu gom lạ rồi mang lên ấy, em dùng giá thu mua mua lại, rồi bày bán ở trong tiệm bánh bao. Như vậy sẽ không cần anh ba phải tự mình đi bán, anh cảm thấy như thế nào?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Tôi có thể kiếm được bao nhiêu?" Trần tam ca nhìn em rể hỏi.
"Này còn phải xem đồ anh thu gom được bao nhiêu." Hàn Quốc Bân nói: "Tuy vậy em thấy hẳn là sẽ không ít hơn con số này."
Nói xong anh giơ một ngón tay.
"Một mao tiền?" Trần tam ca không khỏi hỏi.
"Một mao tiền mà em còn có thể bảo anh ba làm hay sao? Một đồng tiền là ít nhất." Hàn Quốc Bân nói.
"Thật sao?" Trần tam ca đôi mắt sáng rỡ lên.
Nếu như có thể kiếm ít nhất một đồng tiền, thì một tháng có thể kiếm được 30 đồng tiền, đây quả thực không ít!
Bạn cần đăng nhập để bình luận