Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 325: Bán Hết Rồi Sao?

Chương 325: Bán Hết Rồi Sao?Chương 325: Bán Hết Rồi Sao?
Mẹ Trần cười mắng to: "Cũng không biết là giống ai, tỉnh ranh giảo hoạt."
"Đương nhiên là giống cậu con rồi, nhưng thế này không gọi giảo hoạt, mà gọi là linh hoạt." Trần tam ca nói, sau đó liền đi dắt xe đạp đi ra ngoài: "Con đi đón vợ con đây, cô ấy đang mang thai, về nhà mẹ đẻ tốt nhất đừng để mẹ cô ấy đánh mới được."
"Bà ta nếu dám làm cháu ta bị thương xem, ta lại không đi qua đánh cho bà ta một trận ấy!" Bà Trần hừ một tiếng.
Hàn Quốc Bân mang theo xe đồ đạc về đến nhà đã là 10 giờ, một xe đầy hàng hóa đều được đưa vào kho hàng.
Trứng gà ước chừng đầy bốn sọt, một sọt trứng như vậy có thể được đến mấy chục cân, bốn cái sọt trứng gà này được chừng cả trăm cân.
Còn có những bình dưa chuột, cà chua, dưa muối để đầy trên đất.
Bọn nhỏ chạy đến cầm cà chua ăn, ngay cả mấy đứa trẻ con hàng xóm xung quanh cũng đều có.
Trân Nhu còn đang ở trong phòng ngủ, Hàn Quốc Bân để lại một ít trong nhà mình ăn, dư lại thì để mang đến tiệm bánh bao bày bán.
Thím Hà đang dẫn cháu đi chơi ở cửa nhìn thấy một cái xe vận tải lớn thì ôm cháu lại đây, hỏi: "Cậu à, mấy thứ này là từ đâu đến vậy?"
"Tôi xuống dưới thôn cũ thuận tiện mang lên đây, đều là người dân trong thôn tự trồng trên đất canh tác, thím nếm thử đi." Hàn Quốc Bân đưa cho thím ấy hai trái cà chua.
"Không ăn không ăn." Thím Hà vội nói.
"Thím giúp chúng cháu tuyên truyền là được." Hàn Quốc Bân đưa cho bà ấy, cười nói: "Mấy thứ này muốn mua đều không cần phiếu."
Thím Hà chỉ nghe vậy là hiểu, cười nói: "Vậy được, hai vợ chồng cứ chờ đó."
Bà ấy nhận lấy hai trái cà chua, vừa cười vừa đi đến nhà hàng xóm xung quanh giới thiệu: "Dưa chuột, cà chua, rau xanh được vận chuyển lên đây bằng xe vận tải, nhà ai cần thì nhanh đến mua, tất cả đều không cần phiếu!"
"Không cần phiếu? Ở đâu ra?" Hàng xóm nói.
"Ở nông thôn mới mang lên đây, là do người dân tự mình trồng, quả nào thức nấy đều tươi ngon, đến chậm là không còn nữa đâu." Thím Hà nói.
Không ít hàng xóm tò mò chạy tới xem thử, phát hiện lời thím ấy không sai, hơn nữa cũng không cần phiếu mua thì nhanh chóng chạy về nhà lấy giỏ rau.
Một truyền mười mười truyền trăm, hơn nửa sọt dưa chuột, còn có hơn nửa sọt cà chua và cải trắng Hàn Quốc Bân mang lên đây đều được bán gần hết. Còn dư lại một ít, Hàn Quốc Ban không bán, muốn bỏ vào giỏ rau của thím Hà.
"Hôm nay nhà tôi đã mua đồ ăn rồi, cậu cất đi để mà bán." thím Hà cười nói.
"Không bán, thím giúp chúng cháu giới thiệu cho mọi người như vậy, mới chở lên không được bao lâu đã bán hòm hòm rồi, thím mau đi về lấy giỏ rau đi." Hàn Quốc Bân nói.
Thím Hà rất vui, ôm cháu về nhà lấy giỏ rau. Hàn Quốc Bân lấy rau xanh, mấy quả dưa chuột và bốn năm trái cà chua cho hết thím ấy.
"Lần sau còn muốn bán nữa không, tôi sẽ bảo cháu trai giúp hai vợ chồng tuyên truyền." thím Hà cười nói: "Chuyện này rất dễ dàng, tôi rất giỏi đó, đều là hàng xóm với nhau vài chục năm rồi."
Hàn Quốc Bân cười nói: "Lần sau bán tiếp nhất định phải nhờ đến thím rồi." Sau đó lại hỏi bà ấy: "Cháu trai nhà thím đều do một mình thím trông sao?"
"Con trai con dâu tôi đều phải đi làm, chồng tôi cũng có một công việc bảo vệ, tôi ở nhà không có chuyện øì thì đương nhiên nên giúp đỡ trông cháu rồi?" thím Hà cười kể.
Bà ấy chỉ có một đứa con trai, con gái thì có ba người nhưng đều đã lấy chồng, không cần bà phải nhọc lòng điều gì.
"Vậy cũng được, cũng nên phụ giúp người trẻ tuổi một chút." Hàn Quốc Ban trong lòng đã hiểu rõ.
Cùng thím Hà hàn huyên một lát, Hàn Quốc Bân liền lái xe trả cho bộ vận chuyển, sau đó xách theo mấy cái sọt không về nhà.
Lúc anh về đến nhà Trần Nhu đã tỉnh, đang đứng trong bếp nấu cháo hạt kê.
"Em nghe Hàng HÀng nói anh mang theo không ít dưa chuột cà chua cải trắng về, tất cả đều bán xong rồi?" Trần Nhu nhìn thấy mấy cái sọt đều không thì kinh ngạc nói.
"Thím Hà giúp đỡ tuyên truyền nên có rất nhiều người tới, không lâu lắm đã bán hết rồi." Hàn Quốc Bân cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận