Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 327: Anh Hai Han Chu

Chuong 327: Anh Hai Han ChuChuong 327: Anh Hai Han Chu
Trần Nhu cũng muốn nhanh về, lại không ngờ vừa mới ra khỏi cửa hàng đã nhìn thấy anh hai Hàn Chu dẫn theo Dao Dao, còn có Tranh Tử rồng rắn đến đây, trên lưng Chu Chu còn cõng theo tiểu tứ!
Trần Nhu liền nhanh chóng bước lại gần: "Các con làm sao lại đến đây, sao mà biết được đường?"
"Con đương nhiên là biết đường, con đến đây vài lần rồi." Tiểu tứ được mẹ ôm vào lòng, lúc này Hàn Chu mới nhẹ nhàng thở ra, nói.
Tiểu tứ nhà nó nhìn thì không lớn, nhưng thật ra rất chắc, mệt chết nó rồi!
"Nhà khóa cửa rồi sao?" Trần Nhu hỏi.
"Khóa rồi chứ ạ, con làm việc mẹ cứ yên tâm đi." Hàn Chu vỗ ngực nói.
Được mẹ ôm vào trong lồng ngực, tiểu tứ bày ra bộ mặt tủi thân, sau đó bắt đầu muốn tìm ăn.
Trần Nhu cười thanh: "Đói bụng rồi phải không?”
"Nhất định là đói bụng rồi, con đút cháo cho em nhưng em không uống, lại còn khóc to hơn. Con hết cách nên chỉ có thể dẫn đến đây cho mẹ cho ăn thôi." Hàn Chu nói.
Trân Nhu gật gật đầu, liên tránh người đi vào trong cửa hàng cho tiểu tứ bú sữa.
Mấy cái bàn trong tiệm bánh bao đều bị dọn ra bên ngoài, đặt ngay ngắn ở bên cạnh cửa hàng. Nếu như ai muốn ngồi lại ăn thì có chỗ ngồi ở đó, không phải vào trong cửa hàng.
Tiểu tứ rõ ràng là rất đói bụng rồi, ở trong lòng ngực mẹ nó ăn vội vàng trán đẫm mồ hôi. Đợi ăn uống đủ rồi, lúc này mới chịu thả mẹ ra, sau đó liền muốn đi chơi.
"Nhóc con không muốn ăn nữa hả." Trần Nhu cười nói.
Anh chị của tiểu tứ không có đứa nào bú nhiều như thằng bé, cũng không có đứa nào nghiện bú như vậy , chẳng hiểu tiểu tứ giống ai mà vô cùng thích bú sữa.
Hàn Quốc Lệ cười nói: "Chờ Chu Chu đi học rồi, đến lúc đó lại phải ôm thằng bé đến đây cho ngủ."
Trần Nhu gật đầu, cô cũng dự định như vậy, nếu không Chu Chu đi học rồi, trong nhà chỉ còn hai đứa bé, làm sao cũng không yên tâm.
Thi thoảng thím Hà sẽ ôm cháu lại đây. Cháu bà ấy cũng lớn tầm tầm tiểu tứ, bởi vì thai đầu là con gái, đến thai thứ hai mới là con trai, tự nhiên đứa nhỏ mới còn bé như vậy.
Có đứa trẻ cùng tuổi chơi chung thì không gì tốt hơn, thím Hà nhanh chân về nhà lấy cái chiếu cũ tới rải xuống cho cả đám ngồi chơi với nhau.
Hàn Quốc Bân tuy rằng không ở nhà, nhưng nhà cửa cũng là không cần lo lắng, đều được Trần Nu lo liệu ngay ngắn trật tự. Cũng bắt đầu từ hôm nay, anh cả Hàn Hàng ăn cơm sáng xong là phải đi học. Anh hai Hàn Chu sẽ đảm nhận nhiệm vụ dẫn Dao Dao, Tranh Tử, còn có tiểu tứ đến tiệm bánh bao bên này chơi.
Tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng đường đi cũng chỉ đi qua hai cái quẹo, hoàn toàn không ngăn được lão nhị, ma lanh vô cùng.
Trần tam ca thật sự đúng thời gian, em rể anh nói ba ngày là ba ngày.
Hơn nữa khoảng chừng hừng đông đã bắt đầu xuất phát, không mất bao lâu Trần tam ca đã đạp xe đạp đi tìm tới.
Yên sau được cột chắc một cái đòn gánh, hai bên đòn gánh là hai cái sọt, mang theo đầy tràn vật tư.
Một sọt chứa đầy trứng gà, được chừng 30 cân, đựng trong cái sọt bên phải. bên cái sọt còn lại đồ ăn cũng rất nhiều.
Cà chua, dưa chuột, rau xanh, đậu đũa đậu que gì cũng cói
Hơn nữa không chỉ có bằng ấy, ở phía trước giỏ xe còn được treo một cái lồng gà, cột ở đó hai con gà mái già không nhỏ, nhìn có vẻ là là gà nhiều năm nên không đẻ trứng nữa, vì thế chủ mới bán đi.
Đương nhiên còn có cả một bao nấm lớn.
Một chiếc xe đạp mà chở đến đây tràn đầy thực phẩm, vô cùng phong phú.
"Anh ba, vất vả cho anh rồi." Trần Nhu cười nói. "Vất vả gì đâu, nấm còn có rất nhiều, trước mắt anh đều cất ở nhà. Lần này mang trước tới bằng này, chuyến sau anh lại mang nốt." Trần tam ca cười nói.
Trần Nhu gật đầu nói: "Lần sau lại mang cũng không sao mà." Xong lại hỏi anh: "Hai con gà mái này là của nhà ai vậy?"
"Thím ba nhà mình, nói là nó không đẻ trứng nữa nhưng lại luyến tiếc ăn nên nhờ anh mang lên trên này bán đi." Trần tam ca nói.
"Mẹ Tranh Tử à, đây là anh ba nhà mẹ đẻ cô sao?" thím Hà nhìn thấy con gà mái già này thì hai mắt sáng lên, hỏi.
"Đúng vậy ạ." Trần Nhu cười nói: "Chuyên môn mang thực phẩm lên đây giúp cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận