Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 329: Dạy Đánh Nhau

Chương 329: Dạy Đánh NhauChương 329: Dạy Đánh Nhau
"Đợi đến lúc anh đi học rồi, nếu như có người bắt nạt Tranh Tử thì em phải đi lên đánh nó." Hàn Chu nói.
"Em... Em sợ bị nói cho người lớn." Trương Dao Dao suýt chút nữa nghẹn bánh bao trong họng.
"Nói thì nói sợ gì, không thể để cho chúng nó biết rằng em sợ, càng sợ sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn. Đợi anh tan học thì về bảo anh, anh đi cản chúng nó nói cho người lớn biết." Hàn Chu nói.
"Dạy cái gì không dạy, lại đi dạy mấy đứa con gái đi đánh nhau à?" Trần tam ca cười nói.
"Có làm sao đâu ạ? Con lúc đó bận đi học rồi." Hàn Chu nói.
"Đừng cùng người ta đánh nhau, nếu như bị bắt nạt thì cứ mặc kệ chúng nó, dẫn theo Tranh Tử chạy đi tìm người lớn là được." Trần tam ca nói.
"Không được đánh nhau, đi tìm người lớn." Cô nhóc Tranh Tử nói theo.
Trương Dao Dao cũng vội vàng gật đầu, muốn con bé đi đánh nhau với người ta á, nó làm sao có thể đánh thắng được?
"Vậy cũng đúng, nhưng mà Dao Dao không được một mình chạy biết không?" Hàn Chu nói.
"Em.. em không chạy, dẫn theo Tranh Tử đi chung." Trương Dao Dao đang ăn bánh bao, cái miệng meu ủy khuất nói.
Nếu con bé chạy một mình, về sau đừng hòng được ăn bánh bao nữa.
"Ăn đi, ăn ngon thật đấy, em xem hiện tại mặt toàn thịt là thịt." Hàn Chu thuận miệng khen: "Cũng càng ngày càng xinh đẹp."
"Thật vậy ạ?" Trương Dao Dao ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy." Hàn Chu gật gù: "Không tin em đi hỏi cô ba đi."
Hàn Quốc Lệ cười nói: "Đúng là dạo này có bụ bẫm hơn."
Ở nhà bên kia bị bắt nạt mười mấy năm a, Hàn Quốc Lệ hiện giờ mới hiểu được vì sao người ta vừa kết hôn đã muốn chỉ nhà, cuộc sống riêng của mình quả thật là thư thái!
Nhà mình ăn nhiều hay ăn ít đều không ai trách móc gì, chủ yếu chính là thoải mái đầu óc.
Tự mình được làm chủ, hiện giờ cô cùng với Trương Giang hai vợ chồng đều có lương. Tuy không nói là đến mức ăn ngon uống tốt, nhưng mỗi ngày đều có thể ăn no, cuối tuần còn có thể được ăn sủi cảo!
Cho nên mặc kệ là người lớn hay là trẻ con thì khí sắc của cả nhà đều tốt hơn không ít.
Trương Dao Dao vô cùng vui vẻ.
Hàn Chu mặc kệ con bé, bắt đầu nói chuyện với cậu ba nhà mình. Qua giờ cao điểm của quán, lúc này Hàn Chu dẫn cậu ba về nhà mình ngồi chơi trước.
Trần Nhu cùng Hàn Quốc Lệ thì ở lại thu dọn tiệm bánh bao, xong xuôi mới nhanh chân về nhà.
Hàn Quốc Lệ dẫn theo Dao Dao trở về, Trân Nhu thì bắt đầu đối chiếu sổ sách với anh ba nhà mình.
Trần tam ca còn mang theo một quyển sổ lên đây, bên trên ghi lại số thực phẩm hôm nay mang lên gồm những gì, ví như hai con gà mái già kia. Anh cũng mua cho thím ba nhà mình với giá một cân sáu mao tiền, đương nhiên là đã trừ bớt ba phần mao với tiết gà.
Vận chuyển lên đây, anh liền lấy giá bảy mao tiền tính cho Trần Nhu: "Em buôn bán vụ này cũng không có hại”.
Em gái anh bán một cân giá năm mao, so với anh còn kiếm nhiều hơn chút, nhưng mà anh cũng không lấy làm khó hiểu. Rốt cuộc thì em gái anh có cửa hàng, nhất định là buôn bán dễ dàng hơn, hơn nữa những người đó xem ra đều là khách hàng quen.
Hẳn là có chiếm chút tiện nghi.
"Đúng ạ, không có hại." Trần Nhu cười thanh.
Anh ba Trần tiếp tục tính, rau dưa hay quả dưa cũng đều không đắt, nhiều như vậy mà khi anh ta tính tổng lại cũng chỉ được có hai mao tiền, nấm không lấy tiền, đây là mẹ anh ta hái về bảo anh ta mang đến đây.
Nhưng mà trứng gà vẫn tính tiền, một cân trứng gà bán cho em gái anh ta kiếm được ba phần tiền lời, hơn ba mươi cân trứng gà đã kiếm được một đồng tiền, còn có những đồ vật khác, tính tổng hết lại cũng được khoảng hai đồng tiền.
Như vậy làm cho anh ba Trần cảm thấy rất vui vẻ, những năm gần đây em rể của anh ta buôn bán không ít, nhưng cũng xem như không lừa anh ta, nói đồng tiền lót nền chính là đồng tiền lót nền.
Trân Nhu tính tổng cả vốn lẫn lời cho anh ta, cười nói: "Lần tiếp theo không biết chừng sẽ vẫn kiếm được nhiều như vậy, kiếm lời được hai con gà rồi".
"Việc này có gì mà phải lo lắng? Lần này là thím ba, lần sau có khi là bác gái cả cũng nên, còn có những người khác nữa" anh ba Trân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận