Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 331: Em Ghét Bỏ Anh?

Chương 331: Em Ghét Bỏ Anh?Chương 331: Em Ghét Bỏ Anh?
Anh hai Trần đi ngủ, chị dâu hai Trần vẫn suy nghĩ, cô ta vẫn cảm thấy cô út nhất định là kiếm được nhiều tiền, hơn nữa nhìn chú ba hôm nay là biết, tâm trạng tốt thế cơ mà, chắc chắn là không nói thật.
Anh cả Trần bên này cũng bị chị dâu cả Trần lôi kéo nói chuyện: "Việc làm ăn trong thành của cô út chắc chắn là rất tốt"
"Em cũng không nhìn thấy, làm sao lại biết là rất tốt" anh cả Trần làm việc cả ngày cũng mệt mỏi nhưng vẫn nói.
"Em rể mỗi ngày cuối tuần về cũng lấy nhiều hàng hoá đi như vậy, còn gọi chú ba vài ngày lại đưa một ít đồ đến, làm sao có thể không tốt được?" chị dâu cả Trần nói.
"Tốt mới được, nếu không tốt thì làm sao mà sống được" anh cả Trần nói: "Mấy đứa cháu ngoại cũng đều còn bé, đứa nào cũng là tuổi ăn tuổi lớn không giúp được việc gì.
"Có công việc của em rể ở đó thì cũng không cần lo lắng nữa" chị dâu cả Trần nói
"Cuối cùng là em muốn nói cái gì?" anh cả Trần muốn đi ngủ, cũng hỏi thẳng
"Vợ chú hai nói, có ý định xây nhà ngói, nhà mình chẳng lẽ còn không so được với nhà chú hai sao?" chị dâu cả Trần nói. "Em muốn xây nhà cùng lúc với nhà thằng hai đến vậy hả" anh cả Trần nói.
"Còn thiếu hơn hai trăm đồng tiền" chị dâu cả Trần nói.
"Em muốn vay tiền em út hả?" bây giờ anh cả Trần mới muộn màng nhận ra ý của vợ mà hỏi.
"Nếu việc buôn bán của cô út mà tốt, không đến mức không bỏ ra được đi?" chị dâu cả Trần nói.
"Em bỏ ngay ý nghĩ đó đi, nếu em mà dám đi hỏi cô út, mẹ chắc chắn sẽ mắng chết em, nếu lúc đó mà thiếu thì đi hỏi vay mẹ, em đừng đi tìm em út" anh cả Trần nói.
"Em nghĩ nhà chú hai đến lúc đó có lễ cũng sẽ vay, mẹ có thể có đủ tiền cho hai nhà vay sao?" chị dâu cả Trần nói
"Nếu không em về nhà mẹ đẻ vay một chút xem sao?" anh cả Trần nói.
"Cha mẹ em làm gì có tiền" chị dâu cả Trần tức giận nói.
"Đến lúc đó để anh đi hỏi mẹ một chút, xem có hay không, nếu có thì vay mẹ một ít để dùng trước, còn không thì cứ từ từ đã" anh cả Trần nói.
"Vay nóng cô út cũng không được hả?" chị dâu cả Trần lại hỏi.
"Mẹ sẽ không vui đâu, em cũng không phải là không biết mẹ chưa bao giờ cho phép chúng ta đi làm phiền em út, đem tâm tư thu lại nhanh đi" anh cả Trân nói.
Chị dâu cả Trần lườm anh ta trắng cả mắt, anh cả Trần cũng mặc kệ chị ta, xoay người tự mình ngủ.
Những chuyện này ở nông thôn Trần Nhu cũng không biết.
Việc buôn bán của tiệm bánh bao vẫn diễn ra như bình thường, anh ba Trần cứ ba ngày vào thành một lần, hầu hết mỗi lần vào thành đều có thể xách theo một cái lồng gà, ít khi chỉ có một con, đa phần đều là ba con, nhưng mỗi lần đều không phí công đem đến.
Bởi vì lợi nhuận rất ổn định, cho nên kể cả lúc cây trồng vụ hè, anh ba Trần cũng không nghỉ ngơi.
Buổi sáng anh ta vào thành dỡ đồ vật xuống, lại ăn một chút bánh bao sữa đậu nành mà em gái anh ta đưa cho rồi nhanh chóng đi về, ngay cả sổ sách cũng nhiều lên rồi cũng không kịp tính.
Về đến trong thôn cũng mới 10 giờ, anh ta đạp xe qua chỗ cây trồng vụ hè để làm.
Bận thì đúng là bận thật, nhưng cũng rất thoải mái.
Cuộc sống như này cho đến khi cây trồng vụ hè xong mới tốt hơn, ngày hôm sau cũng không nghỉ ngơi mà ngày hôm sau lại đưa hàng hoá vào trong thành cho em gái anh ta, nhân tiện cũng đem sổ sách đã chồng chất trong thời gian qua thanh toán luôn. Trân Nhu đưa cho anh ta một miếng thịt, bảo anh ta mang về đưa cho cha mẹ bồi bổ.
Anh ba Trần cũng không khách sáo với cô.
Hàn Quốc Bân lần này đi công tác đến tận tháng đế mới trở về.
Đêm khuya gần rạng sáng mới về đến nhà. Cả người cũng không biết đã bao lâu chưa tắm rửa, đúng là lôi thôi không chịu được, mùi vị kia ngay cả Trần Nhu cũng chịu không nổi.
"Vợ ơi, em ghét bỏ anh sao?" Hàn Quốc Bân xách theo một cái túi da, còn có một chiếc quạt điện, cười nói.
"Đi tắm rửa nhanh lên" Trần Nhu cầm đồ cho anh rồi nói.
Thời tiết dạo này rất nóng, dùng nước ở trong thùng là có thể tắm luôn được.
"Vợ ơi, em đi ngủ trước đi, anh tắm xong sẽ vào" Hàn Quốc Bân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận