Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 332: Tìm Một Con Chó Trần Nhu cầm túi da và quạt điện liền vào nhà. Túi da của anh thì cô không động vào, còn quạt

Chương 332: Tìm Một Con Chó Trần Nhu cầm túi da và quạt điện liền vào nhà. Túi da của anh thì cô không động vào, còn quạtChương 332: Tìm Một Con Chó Trần Nhu cầm túi da và quạt điện liền vào nhà. Túi da của anh thì cô không động vào, còn quạt
điện này cô cắm điện lên, gió thổi ra đến nơi, đúng là rất thoải mái.
Trần Nhu đắp một chiếc chăn đơn nhỏ cho nhóc tư, rồi chờ Hàn Quốc Bân vào, túi da kia cũng không biết đựng cái gì mà nặng trĩu.
Cô đoán người đàn ông này nhất định lại nhân cơ hội kiếm được một khoản tiền lời, nhưng vẫn chờ anh vào nhà tự mình đưa cho cô.
Hàn Quốc Bân rất nhanh tắm rửa sạch sẽ xong vào đến nơi.
Toàn thân mang theo mùi thơm của xà phòng, chỉ mặc một chiếc quần đùi, sợi lông trên cẳng chân vẫn còn nước chảy, vừa thô vừa đen cảm giác rất cuồng dã.
Nhìn thấy vợ anh đang ngồi trước quạt, anh cười lên, sau đó ôm vợ anh lên trên giường đất.
"Làm gì thế!" Trần Nhu mặt đỏ, nói.
"Vợ ơi, anh nhớ em, để cho anh đỡ nhớ trước đã rồi lại nói tiếp" Hàn Quốc Bân bắt đầu cởi nút thắt quần áo vợ anh, nói.
"Tắt đèn." Trần Nhu nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu, cứ để như vậy đi." Chính vì vậy, hai vợ chồng nóng bỏng một trận, sau đó mới ôm nhau nói chuyện.
Một lúc sau Hàn Quốc Bân duỗi tay cầm túi da đến đây, từ trong túi da lấy ra tiền mặt, từng xấp từng xấp!
"Lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Trần Nhu kinh ngạc nói.
Hàn Quốc Bân một trăm đồng tiền xếp thành xấp nhỏ, 500 đồng tiền xếp thành xấp lớn, chỗ này có đến hai ngàn đồng tiền!
"Kiếm được." Hàn Quốc Bân cười nói.
"An toàn không?" Trần Nhu không khỏi nói.
"An toàn." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trước tiên Trần Nhu cất tiền đi rồi nói: "Túi đa này anh có cần dùng đến hay không?"
"Em cất hết đi." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu cất tất cả vào trong ngăn tủ, nói: "Nhà mình cũng nên bắt một con chó về nuôi, giữ lại trông nhà cũng rất tốt".
" Ừ, để anh về quê xem." Hàn Quốc Bân nói.
Trần Nhu đi tắt đèn rồi lên giường đất, nằm cùng anh ở một chỗ, hỏi chuyện xảy ra bên ngoài.
"Đất nước chúng ta bây giờ đang phát triển rất nhanh, vùng đất bên ngoài rất tốt, việc làm ăn này của chúng ta làm đúng rồi" Hàn Quốc Bân nói.
Năm nay thế cục bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều so với năm ngoài, hơn nữa theo như anh biết, phía nam bên kia năm nay đúng là ra đời rất Vạn nguyên hộ.
Không giống với bên này của bọn họ, vạn nguyên hộ cơ bản chính là tồn tại giống như lông phượng sừng lân, hiếm lạ đến gần như không có, chỉ tôn tại trên mặt báo thôi.
Nói chuyện phương nam bên kia rất nhiều người làm buôn bán xong, anh lại quay sang khen vợ anh: "Vẫn là vợ anh tinh mắt, cứ như này nhà ta sắp có thể trở thành vạn nguyên hộ rồi".
"Thành vạn nguyên hộ đâu có dễ như vậy." Trần Nhu cười nói.
Cửa hàng bánh bao của cô bây giờ trừ tiền vốn, nhân công phí dụng các loại khấu hao tài sản xong, mỗi tháng có thể ổn định kiếm được một trăm đồng tiền.
Vài thứ ở nông thôn đưa vào trong thành bán mỗi tháng cũng có thể kiếm được một khoản, tính cả tiền lương của Hàn Quốc Bân, mỗi tháng gia đình cô thu vào hai trăm đồng tiền.
Như vậy không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn, nhưng mà cả năm cũng chỉ được hơn hai ngàn, khoảng cách so với vạn nguyên hộ kia còn sớm.
"Tính hết cũng không chỉ có ngần đó đâu, về sau còn phải đi kiếm thêm nữa" Hàn Quốc Bân nói.
"Những thứ đó không tính toán gì hết" Trần Nhu nói, những khoản tiền kia anh kiếm cũng có thể coi là tiên không rõ nguồn gốc, làm sao có thể tính cả vào được.
"Nhà giàu cũng chỉ là hư danh mà thôi, nhà mình không cần cái danh hiệu đó" Trần Nhu lại nhìn anh nói.
"Anh biết rồi, nhà chúng ta im lặng phát tài là được", Hàn Quốc Bân ôm vợ của mình rồi nói.
Trần Nhu cười nhẹ nói: "Mau ngủ, không còn sớm nữa."
"Lại cho anh thân cận một chút đi." Hàn Quốc Bân xoay người đi lên.
"Lão lưu manh." Trần Nhu vỗ nhẹ anh một cái, cũng thuận theo anh.
Anh xa nhà lâu như vậy, cô ở nhà cũng rất nhớ anh, nhìn thấy anh an toàn trở về, đương nhiên cô cũng rất vui vẻ.
Hai vợ chồng lại bận rộn một lúc lâu, sau đó mới ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Trần Nhu qua cửa hàng bánh bao trước tiên, mọi lần đến cửa hàng bánh bao cũng khoảng 6 rưỡi, hôm nay 6 giờ đã đến nói.
"Chị dâu hai sao hôm nay chị đến sớm như vậy" Hàn Quốc Lệ ngạc nhiên nói.
"Không cần đến sớm như vậy, hai người chúng tôi đã đến từ sớm rồi" bà cô dọn dẹp bàn ghế bên ngoài nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận