Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 335: Top Dau

Chuong 335: Top DauChuong 335: Top Dau
"Không nhìn ra được anh cả lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đúng là em xem thường anh rồi" Hàn Chu nhìn nhóc nói: "Anh đợi đó, đợi em đi học rồi, em sẽ giỏi hơn anh cho anh xem".
"Vậy em phải nghiêm túc cố gắng, bài kiểm tra cuối kỳ lần này anh đã lọt được vào top 5 của khối, học kỳ sau anh sẽ có khả năng tranh top 3, em đừng học quá kém, nếu không cũng đừng nói là em trai của anh" Hàn Hàng ôm sách và đồ dùng học tập đi vào nhà.
"Có gì giỏi hơn người khác chứ!" Hàn Chanh nói, lại nhìn sang phía anh hai bé: "Anh hai ơi, anh chắc chắn sẽ làm được, đúng không?"
"Anh cả đúng là học rất giỏi" Hàn Chu nghiêm túc nói: "Muốn vượt qua anh ấy khó thật".
"Vậy anh hai phải cố gắng hơn, không thể kém hơn so với anh cả được, nếu không anh ấy sẽ xem thường chúng ta" Hàn Chanh vội vàng nói.
"Được, anh sẽ cố gắng hơn nữa" Hàn Chu gật đầu.
Trần Nhu và Hàn Quốc Bân tỏ vẻ hai người không nhìn thấy gì cả.
Cùng nhau cố gắng phấn đấu, khích lệ lẫn nhau không phải là chuyện xấu, chỉ cần trong phạm vi thích hợp là được.
Hơn nữa bọn họ có cha mẹ ở nhà tọa trấn, không loạn được.
Buổi trưa cả nhà ăn sủi cảo.
Ăn xong Hàn Hàng sai em trai nhóc đi rửa chén, Hàn Chu hừ một tiếng, rửa thì rửa, có gì ghê gớm chứ.
Để cho hai anh em tự mình phân công công việc, hai vợ chồng Trần Nhu và Hàn Quốc Bân đi vào nhà bật quạt máy lên.
Nhóc tư không đi tiểu đã tự mình đẩy cửa ra, sau đó bước thấp bước cao đi về phía cha mẹ bé.
Đã lớn hơn nhiều, cũng đi tương đối nhanh rồi, dù sao ở khía cạnh dinh dưỡng cũng không kém đi.
Người làm cha Hàn Quốc Bân này lần trước đi công tác đã mua về nhà hai lần sữa bột, đều mua ở bên tỉnh thành bên kia về đều cho mấy anh em các bé uống hết.
Những loại khác như thịt cá trứng gì gì đó cũng không ít, tính ra cũng có thể nói là dinh dưỡng đầy đủ.
"Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ trưa cùng cha mẹ" Hàn Chanh vừa đi vào vừa cười hì hì nói.
"Đi lên đi" Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Bân bế con trai con gái lên giường đất.
Hàn Quốc Bân bật quạt lên, gió thổi đúng là rất mát mẻ.
Nhóc tư ở trên giường nô đùa cùng chị của bé, còn Trân Nhu thì cầm đế giày ở bên cạnh đóng đế giày.
Hàn Quốc Bân nhẹ nhàng vui sướng nằm trên giường đất, vừa ngắm vợ anh vừa nhìn các con trai con gái nô đùa ầm T, trong lòng tràn đầy thoả mãn.
"Cười giống như tên ngốc vậy đó" Trần Nhu ngước mắt lên nhìn thấy người đàn ông xấu xa này đang ở bên kia cười, nở một nụ cười ghét bỏ.
"Vợ ơi". Hàn Quốc Bân liền dính lên đây.
Cũng không ngại mệt muốn chết, ôm lấy vợ anh.
Trần Nhu cười nói: "Em còn đang bận nè"
"Không sao, anh chỉ ôm một cái thôi" Hàn Quốc Ban cười nói, sau đó thừa dịp con trai con gái không để ý đến, anh liền thò mặt đến gần gương mặt trắng mềm của vợ hôn lên một cái.
"Không chê em già hả?" Trân Nhu cười liếc mắt nhìn anh.
"Già hả? Vợ của anh như này mà đi ra ngoài nói là mười tuổi cũng không có ai nghi ngờ " Hàn Quốc Bân nói.
"Anh chỉ nói quá lên" Trần Nhu nói.
"Anh nói thật đó vợ ơi, em đẹp lắm, vừa trắng vừa xinh đẹp" Hàn Quốc Bân nói.
Lúc này Trần Nhu mới miễn cưỡng tiếp nhận lời khen của anh.
Thật ra Trần Nhu cũng là một người thích cái đẹp, nhưng ở thời kỳ mạt thế, phụ nữ có gương mặt càng xinh đẹp thì càng khổ, trái lại những người phụ nữ nào càng bình thường lại càng an toàn.
Cho nên Trần Nhu không yêu thích cái đẹp quá mức.
Nhưng từ sau khi đến nơi này, có lễ là do hoàn cảnh khiến cho cô cảm thấy an toàn, cô cũng không ý thức được bắt đầu từ khi nào cô đã chú ý chăm sóc bản thân.
Lạnh sẽ dùng trăm tước linh, khi nóng sẽ dùng nước vo gạo rửa mặt, cũng không cần thêm loại mỹ phẩm nào nữa, điều kiện có hạn.
Chỉ là sau khi vào thành không phải đi ra ngoài đầm mưa dãi nắng, chính vì vậy da dẻ của cô đã được dưỡng tốt lên không ít.
Trăng trắng, hơn nữa khí chất của cô bình thản, tuổi trẻ liền hiện ra.
Hàn Quốc Bân ôm vợ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận