Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 336: Phiếu Ti Vi

Chương 336: Phiếu Ti ViChương 336: Phiếu Ti Vi
Lần này đi làm việc bên ngoài khẳng định Hàn Quốc Bân sẽ rất nhớ người nhà mình, cho nên hôm nay anh không định ra ngoài nữa.
Mãi đến tận chiều tối anh mới đi qua nhà Lý Đại Nguyên mượn xe đạp.
Buổi tối anh liên tới chỗ trại nuôi heo.
Tới đây trả tiền cho lão Dương, nhân tiện mang theo một kinh hỉ tới cho lão Dương luôn.
"Phiếu TV?" Lão Dương trừng mắt hỏi: "Đồ vật này tôi muốn kiếm cũng chẳng kiếm nổi, cậu lấy từ đâu ra thế?"
"Lúc ra ngoài làm việc thì kiếm được, nếu anh muốn thì tôi lấy 400 đồng tiền thôi." Hàn Quốc Bân nói.
"Chỉ cần 400 đồng tiền liền bán cho anh? Gần đây cậu mạnh bạo nhỉ." Lão Dương cười nói.
Mạo du là từ ngữ địa phương bên này của bọn họ, nghĩa là giàu chảy mỡ.
"Bán cho anh mới có cái giá này đấy." Hàn Quốc Bân nói.
Tấm phiếu TV này là do anh dùng 400 đồng tiền để mua.
Chẳng qua nếu bán 500 đồng tiền ra ngoài cũng vẫn sẽ có người muốn tranh cướp. Sức hấp dẫn của TV vào thời điểm hiện tại thì không thể chê vào đâu được.
Lão Dương cười nói: "Tấm lòng này của cậu tôi xin nhận, chẳng qua tôi tạm thời chưa có ý định mua TV, chờ lần tới rồi mua sau. Cậu cứ bán cho lão tứ trước đi, cậu ta sẽ mua thôi. Có tấm phiếu này cậu ta sẽ thiếu cậu một ân hue."
"Lão tứ là ai?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Con thỏ ấy." Lão Dương nói: "Chính là một người buôn bán ở chợ đen trong thành. Anh đánh tiếng với cậu ta trước rồi, keo sau này cậu ta qua tiệm bánh bao kia của cậu lại không thấy người."
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, chuyển qua hỏi: "Lần trước tôi vừa nghe anh nói là muốn mua, sao giờ lại không mua nữa?"
"Hiện giờ không phải thế cục đã mở rộng hơn rồi sao? Vậy nên anh định mở một cái trại nuôi heo, xem xem có thể cũng trở thành vạn nguyên hộ hay không." Lão Dương nói.
"Mở trại nuôi heo khá tốt, nhưng tiền vốn cũng không nhỏ." Hàn Quốc Bân nói.
"Đương nhiên là tốn không ít tiền vốn." Lão Dương nói, nhìn qua Hàn Quốc Bân: "Hôm nay nếu cậu đã tới, vậy cậu có muốn cùng góp vốn làm với tôi không?”
"Có thể hả?" Hàn Quốc Bân hơi động lòng, nhìn hắn.
"Vốn này là anh với lão tứ, còn có cả Hầu Tử góp chung. Hầu Tử thì chắc cậu cũng biết, lần trước anh dùng 200 đồng tiền để mua vòng vàng của cậu ta đấy. Cậu ta cũng biết cậu mà. TV mà lão tứ tâm tâm niệm niệm là do cậu giúp đỡ tìm phiếu về, cậu ta vẫn nhớ rõ việc này. Nếu cậu muốn đầu tư cùng chắc cũng chẳng có vấn đề lớn." Lão Dương nói.
"Nhưng tôi không rảnh quan tâm việc làm ăn." Hàn Quốc Bân nói.
"Cậu góp tiền là được, đến lúc đó chỉ cần chờ chia hoa hồng thôi. Có tôi ở đây cậu cứ việc yên tâm. Tôi có quan hệ với mấy gã bán heo, tuyệt đối không thất bại đâu." Lão Dương nói.
"Vậy 400 đồng tiền này có đủ không?" Hàn Quốc Bân liền hỏi.
"Đủ rồi, vậy tiền này tôi không đưa cậu nữa, trực tiếp góp vào vốn nhé?" Lão Dương nói.
"Được." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Anh cắt thêm mấy cân thịt heo, hẹn sau này sẽ tiếp tục đưa thêm rồi mới về nhà.
Sáng ngày hôm sau anh dắt xe đạp qua trả Lý Đại Nguyên. Anh tới bộ vận chuyển tìm lãnh đạo cấp phép, lãnh đạo biết anh có quen người bên huyện chính nên rất chiếu cố anh, liền lập tức cấp phép.
Hàn Quốc Bân äi xe liền về quê.
Hàn đại tẩu nghe được tin tức thì lập tức trở về khi đang làm ruộng, nói: "Chú hai, chú đi xa như vậy, tất cả người trong thôn đều nhớ mong chú đấy!" "Nhớ mong em làm gì chứ." Hàn Quốc Bân cười nói.
"Nhớ mong xem lúc nào thì chú có thể về thôn thu mua trứng gà đó. Chú không biết đâu, trứng gà bọn chị ăn mãi không hết, mang lên trấn trên cũng không dễ dàng bán được, nhà nào cũng đều nuôi gà nên cũng chẳng muốn mua thêm trứng làm gì. Bọn chị lo lắng muốn chết, chỉ có thể mang qua trạm thu mua, chú đoán xem bao nhiêu tiền một cân?" Hàn đại tẩu nói.
"Bao nhiêu vậy?" Hàn Quốc Bân hỏi.
"Chỉ có bốn mao tiền một cân, còn ít hơn giá mà chú hai thu mua tận một nửa, quả thực chính là Chu Bái Bì mà!" Hàn đại tẩu mắng.
"Chị dâu, chị nhỏ giọng chút." Hàn Quốc Bân nhìn nhìn xung quanh, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận