Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 340: Anh Cả Làm Gương

Chương 340: Anh Cả Làm GươngChương 340: Anh Cả Làm Gương
"Cái gì mà dưỡng thành tính ỷ lại, em khiến cho thành tích học tập của thằng bé tiến bộ hơn, thằng bé ở lớp học sẽ cảm thấy có thể diện, em lại nói với nó, muốn chăm chỉ học tập, thể diện này chính là bản thân nó tự mình kiếm được, nếu muốn giữ thể diện khiến nó tự nghĩ cách." Trần Nhu nói.
"Thằng nhóc kia nhất định muốn cùng em trở mặt." Hàn Quốc Lệ nói.
"Trở mặt cái gì, nó cần thể diện không hay hoặc tự sa ngã, em cũng đừng quan tâm, cái gì cũng đừng cho, với tính tình kia của nó nhất định chịu không được, chờ nó ôn tôn đến nói chuyện với em, em xem như nào rồi đồng ý, khiến nó hiểu được nó học vì mình, chứ không phải học vì mẹ nó, hơn nữa lớn như vậy rồi cũng nên hiểu chuyện thôi, không cố gắng học tập, sau này tìm việc như thế nào, cả đời đều dựa vào em cùng em rể sao?" Trần Nhu nói.
"Chị dâu chính là như vậy dạy Hàng Hàng sao?" Hàn Quốc Lệ nói.
"Lúc mới đầu cũng như thế này, thằng bé không thích học tập, nói học tập còn không bằng đi cắt cỏ cho heo kiếm công điểm." Trần Nhu nói.
Sau đó thằng nhóc ở trên lớp cảm nhận được sự quang vinh vì là một trong những người có thành tích tốt nhất lớp, không thể thể nghi ngờ là loại cảm giác này ở trên lớp dùng vô cùng tốt, đứa trẻ nào đã thử qua lại không muốn nắm chặt đâu? Lúc mới bắt đầu là vì đôi giày giải phóng, nhưng sau này không cần ai đốc xúc, bản thân nó tự mình cố gắng.
Đặc biệt sau khi đến ở trong thành, sợ bị bạn cùng lớp khinh thường nói là từ nông thôn chuyến đến, thằng bé càng cố gắng hơn nữa.
Đương nhiên Trần Nhu làm mẹ cũng giúp thằng bé giữ thể diện.
Ngày đến trường báo danh liền giúp thằng bé giặt giày vô cùng sạch sẽ, nhìn giống như mới, còn có quần áo mặc trên người đến một cái mụn vá đều không có, ở bên hông còn đeo cặp sách.
Bộ quần áo này cũng giúp thằng bé có đủ can đảm, có thể nhanh chóng tìm lại sự tự tin khi học trường trong thành phố.
Thành tích thi cuối kỳ trước đã vượt qua rất nhiều người trong lớp, thằng bé cũng đã dự định xong mục tiêu học kỳ sau, nó muốn cướp lấy vị trí thứ ba toàn khối.
Có anh trai đi trước làm gương, em trai ở phía sau ý chí bùng phát, thằng bé cũng không muốn thua anh trai mình, tất nhiên là càng phải cố gắng hơn.
Trần Nhu sẽ cho bọn nhỏ không gian trưởng thành, chỉ cần không đi sai đường, cô không có ý định can thiệp việc trưởng thành của bọn nhỏ.
Điều cô phải làm, chỉ là dùng khả năng của mình cung cấp cho bọn nhỏ môi trường sinh hoạt tốt nhất, là hậu thuẫn vững chắc của bọn chúng, làm bọn chúng ở trong quá trình trưởng thành không cần phải sợ hãi, rụt rè, làm bọn chúng có thể bất kì thời điểm nào đều tự tin đối mặt với cuộc sống.
Khi bọn chúng mệt mỏi, quay lại phía sau, có thể nhìn thấy gia đình của bọn chúng, nơi đó là cảng tránh gió an toàn kiên cố nhất của bọn chúng.
Gia đình của chúng sẽ mang đến cho chúng sự hỗ trợ lớn nhất về tâm trí cùng tỉnh thần.
Có lễ có người sẽ nói quan niệm giáo dục của cô không ổn, nhưng mà cô chính là người như vậy đấy, mỗi người đều không giống nhau không thể gộp làm một để nói được.
Ví như cháu trai Trương Hào Hào, Trần Nhu nói là nói, nhưng có nghe hay không lại là do bản thân Hàn Quốc Lệ.
Còn việc Hàn Quốc Lệ nói, đưa Trương Hào Hào đến ở đây, Trần Nhu không ý kiến, nhưng đây không phải vấn đề ở hay không, mà là thái độ học tập cùng với vấn đề giáo dục.
Bố mẹ thằng bé còn sống đâu, mang đến đây để học tập cùng biểu đệ của nó? Đây là muốn cho cô quản sao?
Sao có thể.
Nhưng mà Trần Nhu cũng không để tâm lắm, đây là ý tưởng của đa số người làm mẹ đều có, hy vọng con thành tài, chẳng qua cô có quyền từ chối mà thôi. Hơn 9h, khi cửa hàng bánh bao sắp đóng cửa thì anh ba Trần chở lồng gà đến, bên trong có bốn con gà.
Trần Nhu kinh ngạc nói: "Không phải hôm qua Quốc Bân đã về quê lấy hàng sao, anh ba sao anh vẫn còn có bốn con gà vậy?"
"Quốc Bân thế này không ổn nhé, hôm qua bị xe tải lớn của hắn thu hàng, anh phải kiếm ít đi bao nhiêu tiền?" Anh ba Trần nói.
Trần Nhu nghe vậy liền cười: "Anh ấy về quê đi thu trứng gà, có chuyên môn để trống vị trí quay về, làm anh ba đi thu nhé."
Anh ba Trần cũng không phải thật muốn trách cái gì, chính là thuận miệng nói thôi: "Đây là anh thu được ở thôn khác, tất cả đều là gà mái già."
Bạn cần đăng nhập để bình luận