Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 341: Nhóc Tư Biết Cáo Trạng

Chương 341: Nhóc Tư Biết Cáo TrạngChương 341: Nhóc Tư Biết Cáo Trạng
"Anh ba, anh có nghĩ tự mình làm buôn bán?” Trần Nhu hỏi.
"Không cần, cho em thu là được." Anh ba Trần lắc đầu từ chối.
"Tại sao?" Trân Nhu khó hiểu hỏi: "Bây giờ trong thành không ai bắt, đều là hợp pháp."
"Anh mượn xe đạp của Quốc Bân, như thế nào đều phải cho em chia hoa hồng, xe đạp này anh sau đó có việc muốn dùng, anh muốn mượn thêm một thời gian." Anh ba Trần nói.
Trần Nhu cưới nói: "Mượn liền mượn đi, còn cần tính toán cái này?"
"Anh không muốn phí sức, cửa hàng này của em rất tiện dụng, trực tiếp bán cho em là được." Anh ba Trần nói.
Trần Nhu thấy vậy liền không nói nữa, bốn con gà đều nhận lấy, cũng tính tiền cho anh ba cô.
"Được rồi, anh về trước đây." Anh ba Trần nói.
"Sao lại về nhanh như vậy? Đến nhà em uống cốc nước đã, em đang muốn đóng cửa hàng đây." Trần Nhu khiến thím Hà đi hỏi một chút nhà ai muốn mua gà, sau đó mới cùng anh ba cô nói.
"Lát nữa trời sẽ nóng hơn, không uống, đợi về nhà rồi uống." Anh ba Trần xua tay nói.
Sau khi anh ba Trần đạp xe về được khoảng nửa tiếng thì mấy con gà đã bị mua hết rồi, lúc này Trần Nhu mới đóng cửa hàng về nhà.
Thời tiết hôm nay rất nóng, tháng này còn là tháng nóng nhất của mùa hè, từ cửa hàng bánh bao về đến nhà cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Về đến nhà liền thấy, Hàn Chu cùng em gái đang ăn kem, nhóc tư ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt thèm thuồng, thường thường sẽ được anh chị cho ăn ké vài miếng.
Nhưng thẳng nhóc rõ ràng không vui lắm, nhìn thấy cô về nhà, lập tức chạy tới ôm chân của cô, mồm miệng không rõ gọi mẹ, sau đó mặt mày tức giận chỉ vào anh chị nó.
Đây là đang tố cáo anh chị mình mà.
"Nhóc tư, em không góp tiền, có thể cho em ăn mấy miếng đã tốt lắm rồi, em còn muốn chiếm làm của riêng?" Hàn Chu nói.
"Anh, tiền tiêu vặt của chúng ta còn thừa lại bao nhiêu? Còn có thể mua kem được thêm mấy lần nữa?" Hàn Chanh hỏi.
"Còn thừa lại 2 hào, là tiền mừng tuổi năm trước ông bà ngoại cho, còn có thể ăn thêm hai lần nữa, thừa lại thì ăn kem băng." Hàn Chu tính một chút rồi nói.
Đừng nhìn thằng nhóc này chưa đi học, nhưng đã biết tính toán sổ sách, bố nó mua cho nó bàn tính lại không phải mua để đó, không có việc gì liền thích lôi bàn tính ra tính, cái gì cũng tính, ví dụ như tuổi của mọi người trong nhà cộng lại là bao nhiêu, tuổi của bố mẹ cộng lại là bao nhiêu, tuổi của anh cả cùng em út cộng lại bao nhiêu.
Nó dùng bàn tính là có thể tính ra được tất cả.
Kem bọn nhỏ đang ăn là kem bơ sữa, so với kem băng đắt hơn nhiều, mua một cây kem bơ sữa dùng 8 xu, mua một cây kem băng đậu đỏ mới có 4 xu, kem băng bình thường chỉ có 2 xu.
Nhưng mà hai anh em nhà này đều là người dám ăn dám tiêu, không cần kem băng, chỉ thích ăn kem bơi
Hàn Chanh không có ý kiến, hai anh em mỗi người một miếng ăn xong kem bơ, nhóc tư nhìn chỉ còn lại cái que thì gào khóc.
Thẳng đến khi anh cả của cậu nhóc về, hai con mắt của cậu vẫn ngân ngấn nước mắt.
Nhóc con này rất thông minh, biết trong nhà ai thương nó nhất, nhìn thấy anh cả đã về, liền lôi anh cả đi phòng bếp, sau đó đưa cho anh xem cái que đã ăn sạch kem của anh hai, chị ba nó.
Hàn Hàng nhìn thấy thì hiểu ngay, hỏi nhóc: "Anh hai, chị ba của em có phải đã ăn kem, còn không cho em ăn cùng?"
"Ăn!" Cậu nhóc nhại theo nói.
"Cái gì mà không cho nhóc tư ăn, em cùng em gái cho nó ăn hai miếng, nó còn suýt cắn luôn một miếng to!" Hàn Chu ở bên ngoài kêu lên. "Em trai còn bé, không thể ăn nhiều không thì sẽ bị tiêu chảy." Hàn Chanh gật đầu nói.
Đây cũng là lời nói thật, Hàn Hàng nghe vậy thì ôm nhóc tư vào phòng, sau đó lôi hộp tiền tiêu vặt của mình trong ngăn tủ ra.
Anh em bọn họ đều có, mỗi người một hộp, dùng để đựng tiền tiêu vặt của bản thân.
"Mở ra." Hàn Hàng đưa hộp cho em trai rồi nói.
Hàn Chu giúp anh trai mở hộp ra, thấy số tiền bên trong thì kinh ngạc kêu to "0a".
Bạn cần đăng nhập để bình luận