Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 345: Đậu Nành

Chương 345: Đậu NànhChương 345: Đậu Nành
Có một đứa bé liền nói: "Con biết tiệm bánh bao ở đâu đấy, con dẫn bác đi nhé?"
"Được, nếu con dẫn bác đi mà tìm được người thì bác cho con đậu phộng để ăn." Hàn đại tẩu nói.
Đứa bé nói: "Con cũng muốn ngồi xe lừa, con chưa từng được đi xe lừa bao giờ đâu."
Hàn đại tẩu liền trực tiếp bế bé lên xe lừa, cười nói: "Con còn dám tùy tiện ngồi xe của người lạ, không sợ bị bác bắt đi bán làm ăn mày à?"
"Sơ øì, ba con là công an, người ở đây đều biết mặt con đó. Bác dám bắt con đi làm ăn mày thử xem?" Tiểu hài tử nói.
Hàn đại tẩu để đứa bé chỉ đường. Đứa bé này chơi khá thân với Hàn Chu, tên là Trần Tiểu Bằng, hôm nay được nghỉ lại tình cờ gặp phải Hàn đại tẩu.
Bình thường bé cũng hay tới tiệm bánh bao chơi với Chu Chu, thi thoảng còn được cho ăn bánh bao nữa.
Trần Nhu nhìn thấy chú lái xe lừa trong thôn liền vội đi tới. Hàn đại tẩu cũng đứng dậy đi tới, hai đứa trẻ Bảo Đản và Trần Tiểu Bằng ngồi trên túi da rắn.
"Thím ơi, đại nương này bảo là muốn tìm thím nên con dẫn người tới đây cho thím nè." Trần Tiểu Bằng nói với Trần Nhu. Hàn đại tau thấy cả Trân Nhu và Hàn Quốc Lệ đều ở đây thì cực kỳ cao hứng, trực tiếp lấy đậu phông từ rổ để trong xe lừa ra thưởng cho Trần Tiểu Bằng.
"Chị vừa mới hỏi thăm để tới sân bên kia nhưng cửa đều khóa hết. Đứa bé này bảo là biết chỗ nên chị nhờ nó dẫn tới đây." Hàn đại tẩu cười nói.
Trần Nhu cũng rất cao hứng, trước tiên mời chú lái xe lừa ngồi, sau đó múc sữa đậu nành và cầm bánh bao đưa cho ông. Cô cũng đưa cho Trần Tiểu Bằng một cái làm bé cực vui sướng.
"Không cần đâu mà." Chú trong thôn liên tục từ chối.
"Chú cứ ăn tự nhiên đi ạ, cháu mời." Trần Nhu cười, lại đưa bánh bao cho Bảo Đản và Hàn đại tẩu rồi nói: "Chuyện kia không nói vội, trước tiên cứ ngồi xuống ăn một chút để lót bụng đã."
"Sao lại được ăn cả cái này thế?" Hàn đại tẩu cũng rất cao hứng.
"Mọi người cứ ăn trước đi, em và Quốc Lệ bận xong lại nói tiếp." Trần Nhu nói.
Sau đó tiếp tục đi bán bánh bao cùng với Hàn Quốc Lệ, lục tục bán được không ít.
Có người khá quen với Trần Nhu nhìn thấy trên xe lừa này cột nhiều túi da rắn như vậy liền nhịn không được hỏi: "Bà chủ, đây là gì thế, lương thực hả? Cháu có bán không?"
"Nếu bán thì cháu sẽ qua báo với đại nương luôn." Trần Nhu nói.
"Được." Người này gật đầu.
Tầm 9 giờ, tiệm bánh bao bắt đầu đóng cửa. Sữa đậu nành không còn thừa chút nào, còn dư lại mấy cái bánh bao thì không bán nữa.
"Nhị đệ muội, chị thấy việc buôn bán này cũng không tồi nhỉ?" Hàn đại tau tới giúp đỡ dọn dẹp, nói.
"Cũng được chị ạ, nhưng tiền vốn cũng không ít." Trần Nhu cười nói.
"Đương nhiên là không ít rồi, nào là bột mì trắng, nào là thịt. Cũng do người thành phố không tiếc tiên mua ăn, chứ nếu bán ở quê chúng ta thì việc buôn bán này của em không thể nào mà làm được." Hàn đại tẩu gật đầu nói.
"Chị dâu, lần này chị mang theo bao nhiêu đậu nành đậu phộng tới đây vậy?" Hàn Quốc Lệ lưu loát rửa sạch lồng hấp, hỏi.
"Trong bao tải kia là đậu nành, 200 cân. Mấy bao tải dư lại kia thì đều là đậu phộng, đã phơi khô cẩn thận rồi, 300 cân." Hàn đại tẩu vừa chỉ vừa nói: "Nhà chị vẫn còn nữa nhưng tạm thời không mang tới hết được, nếu không con lừa lớn này cũng không chịu nổi."
"Trong nhà vẫn còn? Có nhiều như vậy luôn ạ?" Hàn Quốc Lệ kinh ngạc hỏi.
"Bên em có cần không?" Hàn đại tẩu vội vàng nói. Hàn Quốc Lệ chuyển qua nhìn Trần Nhu nói: "Nhị tẩu, đậu nành chị đều giữ lại để làm sữa đậu nành ạ?"
"Ừm, chị đã bàn với chị dâu rồi, đậu phộng thì em bàn bạc để mua, đậu nành thì chị lấy." Trần Nhu trả lời rồi lại nói với Hàn đại tẩu: "Trong nhà còn có đậu nành không ạ? Nếu còn thì chị cứ mang hết tới đây”
"Có có, cái gì không có chứ sao lại không có đậu nành được?" Hàn đại tẩu lập tức nói, nghĩ thầm tẩu tử đệ muội ở nhà mẹ đẻ của chị đều có thể có thu nhập rồi!
"Cô ba, nhà chị còn dư lại rất nhiều đậu phộng, tính qua thì có mấy trăm cân, em có muốn mua hết không?" Hàn đại tẩu hỏi cô ba nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận