Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 347: Ghen Ti

Chuong 347: Ghen TiChuong 347: Ghen Ti
Hàn đại tau nghe ra cô đang khiêm tốn, nhịn không được hâm mộ nói: "Vợ lão nhị, hiện giờ em đúng là càng ngày càng tốt mà."
Mấy đứa nhỏ lớn như vậy rồi mà vẫn còn trẻ trung, nam nhân trong nhà cũng có tiền đồ, việc học của bọn nhỏ thì tiến bộ, còn có cả tiệm bánh bao, trong thành hay ở quê nhà đều có phòng ở, còn có ai đáng để hâm mộ hơn cô nữa?
"Không phải đại tẩu chị cũng càng ngày càng tốt hay sao? Năm nay chỉ tính tiền trứng gà cũng thu được kha khá, còn có những lương thực trước mắt này nữa, thế nào cũng thu được trên một trăm." Trần Nhu cười nói.
"Sao mà nhiều vậy được." Hàn đại tẩu cười nói.
Năm nay từ sau khi nhị phòng vào thành sau, cô cũng đi theo uống được không ít canh thịt.
Tính toán qua sổ sách, năm nay kiếm được nhiều hơn năm ngoái rất nhiều. Chờ đến lúc chị đem tất cả lương thực còn thừa trong nha chở vào thành, lại tới nhà mẹ đẻ thu thêm nữa, chỉ tính năm nay thôi chị cũng thấy chính mình có thể tích cóp được khoảng hai trăm ba mươi đồng tiền rồi!
Sao có thể không cao hứng cho được.
Trần Nhu giữ chị lại bên này ăn cơm trưa rồi mới đưa về, cũng cho Bảo Đản cô nương một ít kẹo sữa thơm ngọt để ăn. Về lại trong thôn, Hàn đại tẩu liền mang tiên mà Trần Nhu nhờ gửi và cả đường đỏ đưa tới nhà họ Hàn.
"Sao Quốc Bân không đưa nhiều thêm chút? Hiện giờ nó vừa đi làm vừa thu lương thực của cô, kiếm được cũng không ít!" Bà Hàn cầm tiền, liền nói.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy." Hàn Quốc Lâm nói.
"Đưa ít như vậy để tống cổ ai thế?" Bà Hàn nói: "Mẹ chính là mẹ ruột của nó!"
Hàn đại tẩu cũng chẳng muốn quan tâm đến lão thái thái này nữa.
Hàn đại tẩu không nói câu nào trực tiếp ra khỏi cửa. Chờ hội vợ Đại Quý vợ Xuyên Tử tới nhà chị hỏi thăm tin tức chị liền lải nhải cùng họ: "Nhị thúc nhà tôi không ở nhà mà đi chạy xe đường dài, nhị đệ muội của tôi phải ở nhà một mình. Lần này đi qua đó em ấy nhờ tôi mang tiền trở về, còn có cả một bao đường đỏ nữa cơ. Lúc tôi đưa qua đó, lão thái thái kia liền nói đưa ít như vậy để tống cổ ai thế? Ai da, nếu tôi mà là vợ lão nhị, trừ bỏ khoản tiền nên hiếu kính, những thứ khác đừng hòng mà tôi đưa qua, còn chẳng nói được lời hay ho nào."
Vợ Đại Quý vợ Xuyên Tử cũng biết rõ cái tính xấu kia của Hàn lão thái thái. Toàn thôn đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra. Các cô không quá hứng thú với chuyện này, bèn hỏi thăm về việc buôn bán trong thành. "Buôn bán không tồi, thế nhưng bánh bao trắng kia bên trong chứa thịt đấy, các cô không biết đâu, vợ lão nhị đưa cho tôi mà tôi tiếc không nỡ ăn." Hàn đại tẩu nói.
"Vậy cô có ăn không?" Đại Quý tức phụ nói.
"Ăn chứ, đời này chưa từng ăn bánh bao thơm như vậy, cửa hàng kia cũng là mở ở trong thành, khác hẳn so với quê chúng ta, ai mà không muốn ăn đồ như vậy chứ?" Hàn đại tẩu đáp.
"Nếu không sao lại nói cuộc sống của người thành phố rất sung sướng, có tiền như vậy cơ mà." Xuyên Tử tức phụ nói.
"Chở vào đó nhiều đậu nành như vậy có ai mua không?" Đại Quý tức phụ nói.
"Vợ lão nhị không bán đậu nành, tiệm bánh bao của em ấy có nấu sữa đậu nành, đậu nành đều giữ lại để làm sữa đậu nành hết, bỏ thêm đường, cũng thơm không chịu được." Hàn đại tẩu nói.
Chú đánh xe lừa trong thôn cũng loan tin với mọi người, nói Quốc Bân tiền đồ rạng rỡ, sân trong thành rất lớn rất rộng rãi, bánh bao ở tiệm bánh bao cũng ăn thật sự rất ngon, ông ăn một cái còn từ từ uống một chén sữa đậu nành nữa.
Ông Hàn bà Hàn đương nhiên cũng nghe được.
Bánh bao trắng nhân thịt thêm cả sữa đậu nành nữa...
Ông Hàn không nhịn được chép miệng. Bà Hàn tức giận đến mức khuôn mặt cũng đen lại: "Đưa cho lão lái xe lừa ăn mà không mang về cho chúng ta ăn, thế mà người trong thôn đều nói là cô ta hiếu thảo!"
"Mẹ, người trong thôn qua đó, tốt xấu gì nhị tẩu cũng phải chiêu đãi mà." Hàn Quốc Lâm nói.
"Chiêu đãi cái gì mà chiêu đãi, dùng bánh bao trắng nhân thịt để chiêu đãi? Lão địa chủ trước kia cũng chưa phá của như cô ta!" Bà Hàn mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận