Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 349: Thay Đổi Của Con Gái

Chương 349: Thay Đổi Của Con GáiChương 349: Thay Đổi Của Con Gái
Lần này Mẹ Trần không phải đi một mình đến đây, còn có chị tư đi cùng bà đến.
Mẹ Trần đến đây cũng có thể đoán được, nhưng chị tư cô thì có chút ngoài ý muốn, nhưng Trần Nhu cũng rất vui vẻ, đương nhiên cũng rất chào đón.
"An Văn và An Võ có phải vẫn đang đi học không?" Trần Nhu hỏi.
"Vẫn ở trên trường đó, nếu chị mà không cho đến, mấy đứa nó cũng ăn vạ đòi theo bằng được" chị tư cười nói.
Hai đứa con trai đều phải đi học, hơn nữa sang năm còn phải thi lên cấp.
Hai người bọn họ cũng không cố gắng, đối với học tập cũng không để trong lòng, cảm thấy còn không bằng xuống ruộng đi làm kiếm công điểm đâu.
Nhưng mà do mẹ hai nhóc nói chờ đến lúc học lên cao, có bằng cấp rồi có thể đi theo chú rể của bọn họ học lái xe vận tải.
Việc này đã làm cho hai nhóc sáng mắt lên, bởi vì có thể được đi học lái xe với chú rể, bọn họ đều rất quan tâm.
Làm việc nhà nông mệt chết người, nếu có thể học lái xe, hai nhóc đương nhiên sẽ chọn học lái xe, mặt mũi không nói đến, vẫn là cái bát sắt kiếm được nhiều tiền, rất cần phải học tập thật tốt nha. "Chờ bọn chúng tan học thì đón qua đây ở vài hôm, để anh rể sang nhà cha mẹ chồng chị ăn cơm vài ngày đi" Trần Nhu cười nói.
"Đến lúc đó có lẽ sẽ có tuyết rơi" chị tư nói xong, quay ra đánh giá em gái mình
Trần Nhu sờ mặt, nói: "Sao?"
"Mẹ có phát hiện ra không, dáng vẻ này của em gái so với lúc mới gả chồng cũng không khác nhau lắm" chị tư nói.
Mẹ Trần làm sao mà không nhìn thấy được chứ, năm nay từ sau khi gia đình con gái nhỏ chuyển vào trong thành ở cũng chưa gặp lần nào, Mẹ Trần cũng thấy nhớ, nhưng lần này đến đây một chút bà cũng không cảm thấy nhớ thương nữa.
Đúng là không cần bà bận tâm, cuộc sống của con gái nhỏ chắc chắn là trôi qua rất tốt, nhìn như vậy đúng là so với năm đó, khi cô đi lấy chồng cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng mà năm nay Hàn Hàng cũng hơn mười tuổi rồi.
Lại nói tiếp thời gian mười năm nghe qua cũng dài, nhưng khi nhìn lại cảm giác cũng chỉ như một cái chớp mắt đã trôi qua.
Nhưng thay đổi của con gái nhỏ đúng là không lớn, nhưng những năm gần đây lại là trưởng thành thật sự.
Mẹ Trần rất vui mừng. Trần Nhu cười nói: "Chị tư bây giờ cũng không phải càng ngày càng trẻ ra sao, anh rể thương chị, hai anh em An Văn An Võ cũng đã lớn hết rồi, đến lúc đó cả ba người bọn họ đều chăm sóc chị".
"Chị cũng chẳng dám trông cậy vào hai anh em chúng nó, chờ đến lúc trưởng thành cũng nên cưới vợ, cưới vợ xong thì phải chăm sóc người ta" chị tư cười nói.
Nhưng mà những cái này không phải là cuộc đời mà mỗi người phải trải qua sao, đời đời cũng luôn sống như vậy.
Mẹ Trần ôm nhóc tư, nhìn nhà lớn này nói: "Mẹ cũng đã nghe anh ba con nói nhà này rất khí phái, bây giờ đến đây nhìn thấy đúng là không sai chút nào”.
"Vào nhà xem" Trần Nhu bế nhóc tư từ trong lòng bà lên, cho nhóc con ăn bánh chưng mà bà ngoại bé
Trần Nhu đưa mẹ và chị cô vào nhà xem.
Bố cục không giống nhà ngói ở quê, nhưng đương nhiên lại càng thêm vẻ quý phái và rộng mở, có chút giống hình dáng nhà lầu, nếu không tại sao lại phí tiền như vậy chứ, khi đó của cải cũng chưa tích cóp được nhiều như bây giờ, nhưng cũng không thể nói là ít, bao gồm đồ dùng gia đình gì đó, chín phần đã tiêu vào bên này rồi.
"Nhà này thật đẹp" Mẹ Trần cười nói.
Chị tư cũng nói: "Nhà này bây giờ cũng tính mua vào phải không?"
"Vâng" Trần Nhu gật đầu.
"Mua được là tốt, về sau nhóm thanh niên trí thức về ở trong thành, nhà ở chắc chắn là sẽ khan hiếm, bây giờ mua vào cũng không lo bị người khác nâng giá cao mua mất" chị tư nói.
"Căn phòng này cũng rộng thoáng, sao còn có nhiều hạc giấy như vậy" Mẹ Trần mở cửa căn phòng tương lai của cô bé Chanh Tử ra, hỏi
"Nhóc hai gấp cho em gái của nhóc, căn phòng này cũng cất để sau này cho Chanh Tử ở, sau này lớn rồi thì tự mình ở một phòng, mẹ với chị đêm nay ở phòng này nhé" Trần Nhu nói xong đi mở ngăn tủ, từ trong ngăn tủ lấy ra đệm chăn trải ra giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận