Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 350: Lên Thăm Nhà Con Gái

Chương 350: Lên Thăm Nhà Con GáiChương 350: Lên Thăm Nhà Con Gái
Phòng tuy rằng không có người ở nhưng cũng không có bụi bặm, rất sạch sẽ, nhóc cả nhóc hai mỗi ngày quét dọn cũng sẽ nhân tiện vào quét tước, đặc biệt là nhóc hai, biết đây là phòng tương lai của em gái nhóc, còn dùng giẻ lau lau dọn.
"Đúng thật là rộng rãi, lúc nào cha con đến, cũng cho ông ấy ở nhiều thêm vài ngày, chắc chắn ông già ấy sẽ rất vui đấy" Mẹ Trần cười nói
"Để cha ở, ở vài năm mới về cũng được" Trần Nhu nói.
"Nhà ở như thế này, nếu không phải còn phải về nhà chăm sóc ba cha con bọn họ, chị cũng muốn ở lâu thêm vài ngày" chị tư nói.
"Vậy có gì khó đâu, chị với mẹ cùng nhau ở lại đây, để anh rể với An Văn An Võ đi nhà bà nội mấy nhóc ăn mấy ngày cũng không có vấn đề gì lớn" Trần Nhu nói.
"Không được, ngày mai chị phải về rồi" chị tư cười nói.
"Em biết mà, nhất định là nhớ thương anh rể, một buổi tối còn được, nếu ở xa lâu ngày buổi tối chắc chắn ngủ cũng không ngon" Trần Nhu trêu chọc nói.
Chị tư chê cười cô một trận.
Cứ như vậy, đến gần trưa, Trần Nhu bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, chị tư đi vào giúp đỡ. "Sao hôm nay anh ba lại không vào, em còn tưởng anh ba hôm nay muốn đến đây cơ" Trần Nhu nói.
"Anh ba ngày mai đến đây, hôm nay còn đi thu gà mái già nhà ông” chị tư nói.
"Chị tư, tình hình hiện nay chị cũng nhìn thấy rồi, có ý tưởng gì không? Trần Nhu một bên cắt củ cải, một bên nói.
"Thật ra cũng có ý tưởng, nhưng mà lo lắng" chị tư đang rửa dưa muối nói: "Em cũng biết đó, anh rể em với chị đều cả đời làm việc nhà nông, chúng ta cũng sẽ làm việc nhà nông, trong lòng không có tham vọng øì cả"
Tình huống nhà chị ta với nhà em gái đương nhiên là không thể đặt cùng một chỗ để so sánh.
Việc buôn bán của em gái chị ta mặc kệ là có được hay không, thật ra cũng không có quan hệ gì, nếu được đương nhiên là tốt nhất, nếu không được vậy thì vẫn còn có công việc của em rể ở đó, đây là đường lui lớn nhất.
Nhưng nếu chị ta và Đại Bang vào thành làm buôn bán, nếu thất bại không có đường lui chỉ có thể về thôn, có thể bị người trong thôn chê cười hay không là thứ yếu, chủ yếu là đả kích lòng tin của mọi người.
"Chị không phải biết làm sủi cảo sao, cùng anh rể em vào thành mở một cửa hàng bán sủi cảo cũng tốt, trước kia em cũng tính làm sủi cảo" Trần Nhu nói.
Nhưng mà bây giờ chỉ một mình cửa hàng bánh bao cũng có quá nhiều việc lo không hết, tự nhiên cũng không có tay rảnh rỗi mà đi làm sủi cảo.
Ngay cả thuê người, cũng không an toàn, bởi vì muốn quản lý tiền, vậy thì phải có một người nhà ở đó.
Cửa hàng bánh bao bên kia có bà dì giúp đỡ, nhưng bà dì cũng không động đến tiền, đều là Hàn Quốc Lệ giúp đỡ thu.
Cùng đời sau đều có thể thỉnh người không dạng, còn chưa phát triển đến trình độ kia đâu.
Cho nên Trần Nhu cũng không tham nhiều, đỡ phải nuốt không trôi, trước tiên cứ kinh doanh tốt cửa hàng bánh bao này đã.
"Em gói bánh bao, chị làm sủi cảo, như vậy không phải đoạt khách hàng với em hả" chị tư cười nói.
"Có vấn đề gì đâu, người ta muốn ăn gì là quyền của họ. hơn nữa cửa hàng bánh bao của em chỉ bán buổi sáng, khoảng 9 giờ là nghỉ rồi" Trần Nhu nói.
Hơn nữa, không có chị tư cô thì về sau cũng sẽ có người khác, liên quan không nhiều lắm.
"Tạm thời không được, chờ sau này tính xem sao" chị tu nhìn em gái mình không so đo, trong lòng cũng an ủi, nói
Trần Nhu gật nhẹ, cũng không nói về vấn đề này nữa, mấy năm nữa thế cục tốt hơn lại vào thành cũng không quá muộn.
"Nhu Nhu, ngỗng trắng trong nhà đâu?" Mẹ Trần bên ngoài hỏi.
"Lúc mới vào thành con đã thịt rồi" Trân Nhu nói.
"Tại sao lại thịt?" Mẹ Trần không khỏi nói: "Con ngỗng kia vẫn khoẻ mạnh mà, cũng không cần cho ăn gì nhiều, tự nó có thể tìm ăn, trứng ngỗng đẻ ra còn ăn rất thơm nữa".
"Lúc vào trong thành không quen, sợ người lạ, người trong nhà cũng đuổi theo kêu to, vài ngày vẫn không yên được, con bảo Quốc Bân thịt ra hầm ăn rồi" Trần Nhu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận