Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 358: Không Biết Điều

Chương 358: Không Biết ĐiềuChương 358: Không Biết Điều
Những người chăm chỉ sẽ chẳng bao giờ muốn để những người lười biếng chiếm lợi của mình.
Hàn Quốc Bân nói: "Nếu đại đội trưởng không phản đối thì sang năn những người muốn nuôi đều có thể tự mình nuôi, thế nhưng phải giữ vệ sinh sạch sẽ nhé."
"Đương nhiên là phải giữ vệ sinh sạch sẽ rồi, ai mà để nhà mình thối hoắc thì không cho nhà người đó tự nuôi nữa!" Đại đội trưởng lập tức nói.
Những người khác trong thôn đều vô cùng kích động. Không nuôi heo tập thể nữa mà có thể tự mình nuôi, vậy thì sang năm có thể kiếm được nhiều tiền hơn rồi!
"Quốc Bân, đến lúc đó cậu có muốn về trong thôn thu mua heo không?" Người trong thôn vội vàng hỏi.
"Thịt thì ở đâu mà chẳng thiếu, cần gì phải bán cho tôi." Hàn Quốc Bân liền cười. Anh phải lái xe nên thật sự khá bận, vợ anh phải buôn bán ở tiệm bánh bao cũng không rảnh, cho nên anh không định thu mua heo.
"Nhưng bọn chị chỉ tin tưởng cậu thôi. Nếu mà cậu muốn mua thì sang năm nhà chị liền nuôi hai con, chắc chắn sẽ nuôi chúng béo tốt!" Người đang nói chuyện là vợ Đại Quý.
Xuyên Tử cũng nói: "Đúng thế, nếu chú thu mua thì sang năm nhà anh cũng sẽ nuôi một con."
Những người khác cũng đều tỏ vẻ đồng ý, muốn nói về đáng tin cậy thì chỉ có Hàn Quốc Bân đáng tin thôi. Anh không trở về thu trứng gà thì người trong thôn đều đem trứng gà đi muối hết, nhưng họ không he muốn buôn bán với trạm thu mua, nếu muốn bán thì chỉ bán cho Hàn Quốc Bân.
Người trong thôn mình mà nên sẽ không làm hại người trong thôn đâu nhỉ?
Hàn Quốc Bân cười cười: "Mọi người cứ nuôi trước đi, đến lúc đó tôi sẽ tính xem." Chính anh không muốn nhận heo, thế nhưng anh có thể hỏi thăm những người khác mà. Anh sẽ tìm mấy mối quan hệ của lão Dương.
Không lâu sau, mọi người đã mang hết trứng gà được tích cóp trong nhà tới đây. Phụ nữ không tự mình mang tới hết được còn gọi cả chồng mình về mang cùng.
Trứng gà được tích cóp tới nay, đặc biệt là trứng gà muối, cũng thật sự không ít.
Những nhà như nhà lão Hà không nuôi gà mà nuôi vịt, bọn họ cũng mang không ít trứng vịt muối và trứng vịt thường tới đây.
Hàn đại tẩu đứng ngoài cửa giúp anh tính tiền cho mọi người lần lượt từ trái qua phải.
Tính được một nửa, Hàn Quốc Lâm đưa bà Hàn đến đây.
Bởi vì bà Hàn cũng đã tích cóp được không ít trứng gà, tự mình không mang tới hết được nên bảo Hàn Quốc Lâm cùng mang tới đây.
Thế nhưng sắc mặt bà thực sự rất khó coi, cả khuôn mặt đều nhăn lại giống như có người nợ bà may vạn đồng tiền vậy.
Nhưng không phải là do bà tức giận hay sao?
Bà vừa nghe được tin sau khi lão thái thái nhà họ Trần đi trước thì ông già họ Trần cũng theo sau đi vào thành.
Cái này gọi là gì? Cái này gọi là gì?
Không hiếu kính cha mẹ chồng của mình mà trực tiếp mời cha mẹ đẻ tới ở trong nhà ở, dù bên kia không có con trai ở đó thì sao chứ!
Nhìn thấy mẹ mình tới đây, Hàn Quốc Bân liền lên xe lấy radio vừa mang về đưa cho bà: "Đây là con mua được bên ngoài, mang về đưa cho mẹ và cha dùng."
"Radio!" Nhìn thấy cái này, mắt của người trong thôn đều lộ ra sự hâm mộ.
Ở trong thôn, radio là một đồ vật cực kỳ hiếm có, hiện giờ trong thôn cũng chỉ có hai ba nhà có được, nghe là biết cực kỳ quý giá.
Thế nhưng không nghĩ tới Hàn Quốc Bân này mua được một cái mang về cho cha mẹ.
Bà Hàn gần như là giật lấy radio, mắng: "Đúng là đồ không có lương tâm, chính mình đã dùng từ sớm mà bây giờ mới mua về cho chúng ta dùng!" Lời này vừa nói ra, ngay cả vợ của đại đội trưởng là Trần Ái Đệ cũng không thể cười nổi nữa, nói gì đến những cô con gái, con dâu đang ở đó?
Cơn tức trong lòng Hàn đại tẩu bùng lên, thầm nghĩ nhị phòng thật sự quá khoan dung với cái lão thái thái này, theo chị tốt nhất là nên mặc kệ bà ta luôn đi. Mang radio quý như vậy tới hiếu kính bà ta, thế mà chỉ nhận được một câu không có lương tâm?
Hàn Quốc Lâm vốn đang rất vui vẻ. Thế nhưng bây giờ bị tất cả mọi người nhìn như vậy, anh cũng bắt đầu cảm thấy mình có chút không chỗ dung thân.
Sao mẹ anh lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ, có những lời nói chỉ nên nói ở nhà thôi chứ. Anh hai tặng radio mà còn nói anh hai như vậy trước mặt mọi người, người trong thôn sẽ nghĩ thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận