Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 360: Mất Mặt

Chương 360: Mất MặtChương 360: Mất Mặt
Hàn đại tẩu mặc kệ bà ta, nói với Hàn Quốc Lâm: "Chú ba chú tự nhìn đi, nếu chú mua trứng gà thối như vậy bỏ vào nồi nấu khiến mấy quả trứng khác cũng không thể được thì chú định làm gì? Đi đến cửa hàng của em dâu hai đổi lại trứng bình thường vẫn tính là dễ nói chuyện, nếu gặp phải người khó tính thì còn có thể trực tiếp qua đó đập phá đồ đạc luôn. Chú hai phải lái xe nên không ở nhà, chỉ có mỗi một mình em dâu hai, chú bảo em dâu hai phải làm sao bây giờ? Đây quả thực là phá hỏng việc làm ăn của người ta mài!"
Ánh mắt đoàn người nhìn về phía bà Hàn đầy khinh bỉ, đây là thật sự muốn hại chết con trai của mình mà. Mang nhiều trứng thối tới đây như vậy chẳng phải là muốn phá hủy việc làm ăn của con trai hay sao?
Nếu mua phải trứng gà như vậy thì lần sau còn ai chịu mua nữa?
Hàng xóm xung quanh sẽ đồn đại rằng tiệm bánh bao của nhà kia bán trứng thối, nói không chừng trứng bên trong bánh bao kia cũng là trứng thối, vậy thì làm gì còn ai đám ăn nữa?
Vợ Đại Quý không nhịn được nói: "Những quả trứng gà này chắc hẳn là đã để đó từ lâu rồi, sao không ướp thành trứng gà muối đi? Ướp thành trứng gà muối thì sẽ không bị thối mà. Chắc không phải là tiếc tiền mua hai cân muối ăn chứ?" Lời này vừa nói ra, Hàn Quốc Lâm cảm thấy anh không thể ở đây nổi nữa.
Anh cảm thấy mẹ anh hẳn là tiếc tiền mua hai cân muối ăn.
Hàn Quốc Bân thu mua trứng gà bình thường và trứng gà muối với giá không kém nhau bao nhiêu. Tuy rằng nếu dùng muối ăn để ướp thành trứng gà muối thì tiền vốn sẽ tốn nhiều hơn một chút, nhưng lấy trứng gà muối từ trong lu ra rồi, nước dư lại vẫn có thể ướp được tiếp mà.
Tốn thêm chút tiền cũng là không quá nhiều nên mọi người cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao còn tốt hơn đi bán cho trạm thu mua trả ít tiền mà lại còn khinh bỉ người khác.
Thế mà không nghĩ tới vậy mà lão thái thái này lại tiếc chút tiền muối ăn, để trứng gà hỏng hết mà vẫn mang tới đây bán cho con trai ruột của mình.
Dù bị mẹ ruột chỉ thẳng mặt mắng chửi thì Hàn Quốc Bân vẫn im lặng không cãi lại, nhưng gặp trường này, sắc mặt anh trực tiếp trầm xuống.
Bởi vì đại tẩu của anh nói không sai, nếu mang trứng gà như vậy qua bên kia bán, lỡ như khách hàng mua phải thì sao?
Nếu người ta tìm tới cửa hàng thì chỉ có mỗi mình vợ anh ở đó, sao vợ anh có thể tự giải quyết được?
"Mẹ à, những thứ này con sẽ theo giá tốt thu mua lại cho mẹ, nhưng đây là lần thứ hai cũng là lần cuối cùng, sau này nếu con còn phát hiện ra những loại xấu trộn lẫn vào, thì trứng gà bên nhà cũ con sẽ không thu nữa" Quốc Bân nhìn mẹ anh nói.
"Làm sao chứ, những trứng gà đó là mẹ để lại riêng cho con, mẹ còn cất sai nữa hả?" Bà Hàn giận dữ nói.
Đúng là bà ta tiếc muối nên không muốn dùng nhiều để ướp trứng gà, nhưng mà như vậy thì sao chứ, bà ta cũng không chột dạ, đây là con trai bà ta, trứng gà của bà ta thì anh phải thu, cho dù là trứng thúi cũng phải thu!
"Đỡ mẹ về đi!" Hàn Quốc Bân tính tiền, chỉ tính tiền chỗ trứng gà còn dùng được, bỏ sang rổ khác rồi nói với Hàn Quốc Lâm.
Hàn Quốc Lâm cảm thấy ngày hôm nay anh ta đã bị mẹ anh ta làm mất hết mặt mũi nói: "Anh hai, những chuyện như vậy về sau chắc chắn sẽ không xảy ra, bọn em cũng chưa chú ý".
Hàn Quốc Bân gật đầu.
Bà Hàn cho đến khi bị kéo về vẫn tức giận không chịu được, xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng của bà ta truyền đến.
Việc này cũng khiến người trong thôn cảm khái không thôi, bà già này đúng là người không biết yên phận.
"Việc buôn bán của cửa hàng chính là dựa vào niềm tin, lần này không kiếm được tiền thì lần sau kiếm, nhưng nếu không có niêm tin, vậy thì việc buôn bán sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy nữa, cho nên trước khi mọi người đem trứng gà đến đây cũng nên tự kiểm tra lại một lần, chỉ cần chất lượng tốt, tôi sẽ thu hết" Hàn Quốc Bân nói với mọi người trong thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận