Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 362: Khf Chat Tu Tin

Chuong 362: Khf Chat Tu TinChuong 362: Khf Chat Tu Tin
Ngày thường vẫn thường xuyên gửi đường đỏ về, mỗi lần thu mua trứng gà cũng đưa nhiều tiền hơn, hôm nay lại còn đưa một chiếc radio mới tỉnh về.
Ai dám nói anh hai của anh ta không hiếu thuận?
Nhưng mà mẹ anh ta thì sao? Người ta nói như thế nào? Nói mẹ anh ta thiên vị anh ta, còn đẩy anh hai anh ta xuống hố sâu.
Anh ta cũng oan muốn chết được không, anh ta căn bản còn không biết mẹ anh ta làm những chuyện đó.
Tống Hiểu Ngọc bĩu môi nói: "Tính cách này của mẹ không cứu được, anh nghĩ thoáng ra một chút là được" lại nói tiếp: "Chiếc radio mà cha đang dùng ở nhà kia là anh hai đưa đến thật hả?".
"Ừ" Hàn Quốc Lâm gật gật đầu.
"Anh hai kiếm được nhiều tiền lắm sao, lại có thể bỏ ra nhiều tiền mua đồ quý hiếm như vậy về hiếu kính?" Tống Hiểu Ngọc nói
Nhà mẹ đẻ cô ta điều kiện cũng không phải kém lắm, nhưng cũng chỉ gần đây mới có được một chiếc radio mà thôi.
Còn rất vất vả mới mua được.
"Có thể là do cửa hàng bánh bao kiếm được không ít tiền lời" Hàn Quốc Lâm nói: " nghe chị dâu cả nói, có vẻ rất không tồi".
"Chủ nhật tuần này em được nghỉ luân phiên, anh có rảnh không, cả nhà chúng ta vào thành đi xem?" Tống Hiểu Ngọc nói ngay.
"Thôi bỏ đi, anh mà đi vào thành thì chắc chắn mẹ cũng muốn đi theo, đến nơi lại làm loạn ầm ï lên" Hàn Quốc Lâm lắc đầu nói.
Tống Hiểu Ngọc lườm anh một cái rồi nói: "Nếu anh không đi, em tự dẫn nhóc lớn với nhóc hai đi!"
"Như vậy thì để anh đưa các em đi" Hàn Quốc Lâm cũng nói, đến lúc đó nói với mẹ anh ta là đi nhà ông ngoại bọn nhóc là được rồi.
Trần Nhu cũng không biết người đàn ông nhà mình về trong thôn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hàn Quốc Bân cũng không nói.
Nhưng mà anh đi công tác về rồi, trong lòng Trần Nhu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cái người đàn ông xấu xa này đúng là có loại năng lực ấy, luôn có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Hàn Quốc Bân ở bên ngoài cũng mệt mỏi, về nhà rồi đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội nghỉ ngơi thật nhiều.
Mỗi ngày đều đến 7 giờ sáng mới rời giường rửa mặt, sau đó dẫn theo mấy đứa nhỏ đến cửa hàng bánh bao ăn sáng. "Bác ơi, cháu nghe Chanh Tử nói, bác mua giày đẹp với váy nhỏ cho em ấy hả?" Hôm nay khi vừa đến cửa hàng bánh bao đã nghe thấy Trương Dao Dao nói như vậy.
"A, quên mua cho cháu một bộ rồi" Hàn Quốc Bân lập tức cười lên, nói.
Không phải không mua cho, đúng là quên thật, anh cũng chỉ nhớ mua cho vợ và con thôi.
"Mua gì mà mua, năm nay không phải đã mua cho con với anh con một bộ quần áo mới rồi hả?" Hàn Quốc Lệ ngay lập tức mắng con gái.
"Nhưng mà con cũng muốn có váy" Trương Dao Dao không khỏi nói.
"Sang năm, chờ sang năm nếu bác lại đi công tác thì sẽ mua cho cháu" Hàn Quốc Bân nói.
"Anh hai, anh đừng chiều con bé, để sang năm em tự mua cho nó, anh mua cho mấy đứa Chanh Tử là được rồi" Hàn Quốc Lệ nói.
"Năm nay việc làm ăn được không?" Hàn Quốc Bân hỏi cô ta
"Cũng không tệ lắm" nói đến việc làm ăn, Hàn Quốc Lệ cười nói.
Bởi vì năm nay là năm không khí tốt nhất từ trước đến giờ, cho nên cô ta cũng mạnh dạn làm, từ cửa hàng bánh bao về cô ta liền nấu đậu phộng, bắt đầu bán từ chiều đến tối cũng có thể bán được không ít. Còn có một ít vốn góp chung vào với chị dâu cả của cô ta, mỗi ngày có thể kiếm thêm vài đồng tiền, nếu vào chủ nhật thì còn được nhiều hơn, có hôm được gần hai xâu tiền lời.
Cho nên bây giờ Hàn Quốc Lệ mặt mày đều phát ra một loại khí chất tự tin.
Nhưng do trước kia nghèo quen rồi, ngày thường cũng không phô trương quá mức, còn có công việc bên chỗ chị dâu hai của cô ta, cô ta đều không muốn bỏ cái nào.
Cuối tháng trước tính lại, cô ta kiếm được gấp đôi so với tiền lương của Trương Giang.
Hàn Quốc Bân gật đầu.
Trương Dao Dao nghe thấy mẹ bé nói sẽ mua cho bé, cũng yên tâm đi theo Chanh Tử sáng bên cạnh chơi nhảy ô.
Chờ cửa hàng bánh bao đóng cửa, Hàn Quốc Bân mới dẫn theo vợ và con về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận