Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 365: Top 3 va Top 10

Chuong 365: Top 3 va Top 10Chuong 365: Top 3 va Top 10
Bài tập của nhóc lớn không ít, nhưng Trần Nhu cảm thấy cũng không khó để chịu được, bởi vì cũng không tính là quá nhiều, chỉ cần cố gắng thì làm vài tiếng là có thể làm xong, còn chưa kinh khủng bằng đời sau.
Nhưng mà tiếp thu lại dựa vào chính bản thân mình, kém hay giỏi đều phải dựa vào mình.
"Bây giờ thành tích của Hàn Hàng như thế nào? Lần trước Hàn Tư ở lớp thi được vào trong top 10 đó" Tống Hiểu Ngọc cười nói
"Như vậy đúng là rất không tồi nha" Trần Nhu cũng nói.
"Vất vả lắm em mới dạy được, phí không ít công sức" Tống Hiểu Ngọc cười nói: "Hàn Hàng vào trong thành sống có quen chưa?"
"Cũng quen rồi, sợ bị các bạn học đẩy thành tích kém đi, mấy ngày trước mới kiểm tra xong, được hạng ba" Trần Nhu nói.
"Hạng ba? Có phải trong lớp cạnh tranh ghê lắm hả, trước kia ở trên trấn đều thi được hạng hai đó" Tống Hiểu Ngọc cười nói.
"Ở lớp là hạng nhất, là thứ ba toàn khối, tiếng anh là kém nhất". Trần Nhu nói.
Tống Hiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Đứng thứ ba toàn khối?" "Đúng vậy" Trần Nhu nói: "Nhưng mà nhóc có vẻ không hài lòng lắm, còn muốn cha nhóc mua tài liệu tiếng anh ở trong thành về, gần đây đang quyết tâm học đấy".
Cho đến khi Tống Hiểu Ngọc trở về tâm trạng cũng không tốt lên được.
Loại cảm giác này nói như thế nào?
Giống như một người bị bạn khinh thường, nhưng sau một thời gian không gặm, cho dù là so về điều kiện gia đình hay là chồng con, cũng không so được với người ta, loại chênh lệch quá lớn này đúng là khiến cô ta khổ sở.
Hàn Quốc Lâm cũng như vậy.
Anh ta cảm thấy cuộc sống bây giờ của anh hai và chị dâu hai quá tốt rồi, hầu hết mọi người trong thôn cũng không thể so với anh hai của anh ta.
Trước đây, trong ba anh em thì anh ta là người lăn lộn giỏi nhất, làm kế toán ghi điểm viên ở trong thôn, hiện giờ anh ta đúng là có chênh lệch không nhỏ.
Ban đêm hai vợ chồng nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Tống Hiểu Ngọc nói: "Quốc Lâm, đầu tiên nhà chúng ta có cuộc sống tốt nhất, bây giờ nhìn lại thì nhà anh cả cũng có cuộc sống không kém chúng ta".
Nhà anh hai càng không cần phải nói đến, đã bỏ lại nhà cô ta ở xa phía sau rồi. Hàn Quốc Lâm nói: "Vậy thì phải làm sao? Chúng ta cũng đi bán bánh bao sao? Anh không biết gói bánh bao, em cũng không biết làm mà".
"Chị dâu hai cũng đúng là, chúng ta đi qua đó, mà chị ta cũng không đưa bánh bao cho chúng ta ăn thử" Tống Hiểu Ngọc không nhịn được nói.
"Chúng ta đều nói là ăn rồi, không phải sao" Hàn Quốc Lâm nói.
Tống Hiểu Ngọc liếc anh ta một cái, nói: "Nói thì nói như vậy thôi, chẳng lẽ không nên cứng rắn đưa cho chúng ta sao?"
"Con trai chúng ta ăn là được." Hàn Quốc Lâm nói.
Tống Hiểu Ngọc cũng không nói chuyện này nữa, nói: "Quốc Lâm, chúng ta dọn lên trấn trên đi, không thể nào ở mãi trong thôn được".
"Đi trấn trên muốn dùng thứ gì cũng cần đến tiền, hơn nữa anh đi về trong thôn để làm việc cũng mất thời gian, em đi làm về cũng phải nấu cơm" Hàn Quốc Lâm nói.
Dọn ra, như vậy phải mất bai nhiêu việc chứ?
Tống Hiểu Ngọc im lặng, rồi lại nói: "Vậy nhà chúng ta sống mãi như bây giờ sao?"
"Nhà chúng ta bây giờ tích cóp được bao nhiêu tiền rồi?" Hàn Quốc Lâm nhỏ giọng nói.
Nói đến chuyện này, Tống Hiểu Ngọc có chút đắc ý, báo một con số, hơn trăm đồng tiền! Đối với gia đình nhỏ như cô ta mà nói, không thể nghi đây ngờ là một khoản tiền lớn.
Hàn Quốc Lâm lập tức nói: "Em đừng nhìn thấy anh hai chị dâu bây giờ có vẻ ổn định, nhưng anh thấy nhà ở kia cũng tốn không ít tiền, phải về nhà họ Trần bên kia vay tiền chắc cũng không phải là giả, trong nhà chắc chắn cũng không dư được bao nhiêu tiền, chắc chắn không tích được tiền như nhà chúng ta".
Tống Hiểu Ngọc cũng tự an ủi bản thân như vậy, nhưng cũng không nhịn được mà nói: "Nhưng căn nhà kia đúng là quá tốt".
"Tốt thì tốt thật, nếu anh có công việc ở trong thành thì chúng ta cũng có thể vào trong thành xây một cái nhà, nhưng công việc của anh lại ở trong thôn" Hàn Quốc Lâm nói.
Tống Hiểu Ngọc ngoại trừ thở dài còn có thể nói gì được nữa?
Quốc Lâm nhà cô ta cũng không phải người kém cỏi, bởi vì anh ta có công điểm nuôi, nên những khoản tiền lương của cô ta mới có thể gần như tích cóp được hết, nếu không, nhất định cũng phải chi tiêu rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận