Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 368: Thời Tới Can Không Kip

Chương 368: Thời Tới Can Không KipChương 368: Thời Tới Can Không Kip
Nhưng mà nhà lão Hà cũng đúng là phát tài, trực tiếp xây nhà ngói to, vây tường vòng quanh là sân nhà, vô cùng khí thế, không có một nghìn nhân dân tệ căn bản không xây được.
Hai nhà này là hai hộ chăn nuôi tương đối có tiếng trong làng, đương nhiên còn có những nhà khác, ví dụ như nhà của Đại Quý, hai vợ họ nhận thầu rất nhiều ruộng đất.
Hai người họ vốn là kiểu người thích kéo dài công việc, có người thúc giục thì làm việc nhanh chóng, không ai thúc giục, bọn họ lại lê mề, lười nhác.
Nhưng từ khi trong nhà bắt đầu nhận khoán sản xuất liên hợp, quả thực khiến người trong thôn nhìn với con mắt khác.
Đầu năm cuối năm kí tên, tháng mười năm thứ hai thu hoạch vụ thu, lương thực của hai vợ chồng nhận được quả thực khiến người trong thôn kinh ngạc không nói ra lời, trong thôn chỉ có những nhà không ở riêng mới có thể so được với hai người họ, còn lại không ai thu hoạch được nhiều như nhà họi
Ngay cả đại đội trưởng, hiện nay phải gọi là bí thư chi bộ thôn cũng chỉ có thể lắc đầu cảm thán một chút.
Tất nhiên điều kiện nhà của Chu Trân, Thái Lệ Hoa, chị dâu Hàn cũng không kém đi nơi nào, đều đang phát triển không ngừng.
Nhưng nói đi nói lại, vẫn là gia đình của Hàn Quốc Bân phát triển tốt nhất.
Người trong thôn đều biết, hiện nay Hàn Quốc Bân ở trong thành phố có hai cái mặt tiền cửa hàng.
Mà nhắc đến cửa hàng, vậy không thể không khâm phục người vợ vượng gia của anh ấy.
Hàn Quốc Bân là người đàn ông có năng lực không sai nhưng gia đình anh ấy có thể được như ngày hôm nay, chủ yếu là nhờ vợ của anh.
Năm đó khi cô ấy muốn vào thành mở của hàng bánh bao, mọi người trong thôn không ai coi trọng việc này, nhưng mà vợ của Quốc Bân mặc kệ ánh mắt của người khác, trực tiếp mở cửa hàng buôn bán.
Sau khi mở cửa buôn bán thì phát triển không ngừng, hiện nay đã mở được cửa hàng chi nhánh thứ hai. Mà bây giờ người làm buôn bán cũng chẳng còn ai dám nói ra nói vào nửa lời nữa, ai mà không biết tự kinh doanh kiếm tiền.
Cửa hàng bánh bao vẫn là cửa hàng bánh bao kia, chi nhánh cửa hàng lại là chỗ chuyên dùng để bán các loại lương thực, rau củ quả, gà vịt, thịt cá, .... thu mua được trong thôn.
Bí thư chỉ bộ thôn nhiều lần hỏi Hàn Quốc Bân, nhà anh đã trở thành hộ gia đình có trăm vạn nhân dân tệ chưa? Nếu có thì nhanh chóng báo cáo cho bên trên biết. Mấy năm gần đây, mỗi năm đều sẽ có hai, ba hộ gia đình có thu nhập trăm vạn nhân dân tệ, năm trước nhiều nhất, trực tiếp có sáu hộ gia đình trở thành hộ có thu nhập trăm vạn nhân dân tệ.
Nhưng trong thôn này một cái hộ gia đình có thu nhập trăm vạn nhân dân tệ đều không thấy.
Hiện giờ trong thôn phát triển tốt nhất chính là Hàn Quốc Bân, không phải nên đem đặt hy vọng trên người anh ấy sao?
Vì vậy mỗi lần anh ấy về thôn, bí thư chỉ bộ thôn đều phải đến nhà hỏi một chút, nhưng mà Hàn Quốc Bân luôn nói còn không có, tiền chỗ nào dễ kiếm như vậy, làm buôn bán trong thôn không dễ kiếm tiền, ...
Mới đầu bí thư chi bộ thôn còn tin lời anh ấy nói, nhưng sau đó liền phát hiện, tên nhóc này là cẩn thận, không muốn gây chú ý nên không nghĩ báo cáo lên trên sao.
Hai cái cửa hàng có thể kiếm tiền, lương thực của người trong thôn, tất cả đều chuyển đến chỗ anh ấy, buôn bán nhiều thứ như vậy làm sao còn không phải là hộ gia đình có thu nhập trăm vạn nhân dân tệ chứ.
Hai cái cửa hàng của vợ chồng họ chẳng khác gì con gà đẻ trứng vàng đâu.
Lão lừa già trong thôn, ông ấy là nhân viên của Hàn Quốc Bân, sau mùa xuân, mỗi ngày ông ấy sẽ đánh xe lừa chở đồ vật vào trong thành. Đợi đến thu hoạch lương thực vụ hè hoặc lương thực vụ thu, mỗi ngày ông ấy phải chở 500 cân lương thực.
Bí thư chi bộ thôn đã hỏi qua lão Lừa, mỗi tháng Quốc Bân trả ông ấy bao nhiêu.
Thực ra thuê lão Lừa không phải là Hàn Quốc Bân mà là Trần Nhu, nhưng bọn họ là vợ chồng cũng không để ý người ta nói là ai thuê.
Nhưng mà lão Lừa một câu cũng chưa từng nói ra ngoài, có thể nhận thấy được rằng lão Lừa rất thích công việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận