Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 369: Thuê Người

Chương 369: Thuê NgườiChương 369: Thuê Người
Ban đầu Trần Nhu trả lương không cao, chi có 20 tệ, nhưng sau này lại tăng lương, bây giờ mỗi tháng có thể kiếm được 40 tệ.
Mức lương này ở trong huyện thành của họ không thấp nhưng muốn nói cao cũng không phải.
Ví như tiền lương của Hàn Quốc Bân ở bộ phận vận chuyển, mỗi tháng sẽ tăng lên gần hai trăm tệ, ngay cả tiền lương của Trương Giang cũng đã được 60 tệ.
Nhưng công việc vận chuyển hàng này cũng không vất vả lắm, cả ngày cũng chỉ đưa đi chuyển về, mức lương như vậy đã là rất nhiều rồi.
Như là lần này, lão Lừa nhanh chóng thúc xe lừa vào thành.
Giờ này đã không còn sớm, 6h hơn ra khỏi nhà, xe lừa đi không được nhanh lắm, khi đến trong thành đã khoảng 9h rồi.
Bây giờ là đầu tháng bảy, là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng cũng là mùa nhiều rau dưa củ quả nhất năm.
Trên xe lừa chở đầy rau dưa củ quả, tất nhiên còn có nửa sọt trứng gà cùng nửa sọt trứng vịt.
"Chú, chú đã đến rồi ạ." Trần Nhu mới vừa đóng cửa cửa hàng bánh bao, tay trái xách theo ấm nước, tay phải dắt nhóc tư đi đến tiệm tạp hóa, thấy lão Lừa liền cười chào hỏi. Nhưng nhóc tư nghịch ngợm nhìn thấy xe lừa thì giãy khỏi tay mẹ nhóc, không nói một lời liền cưỡi lên lưng lừa.
"Nhóc con này, đợi lúc nữa để con lừa đá cho con một cái, xem con có dám nghịch nữa không!" Trần Nhu cười mắng.
Mấy năm nay, ngoại hình của Trần Nhu cũng không có thay đổi gì nhiều, một chút cũng không nhìn ra đây là người phụ nữ đã 30 tuổi. Ba mươi tuổi nhưng làn da của cô ấy vẫn trắng nõn, dáng người một chút cũng không thay đổi, vô cùng trẻ tuổi.
"Con cùng đại hắc rất quen thuộc, đại hắc như thế nào sẽ đá con?" Nhóc tư Hàn nói, lại xoay người lấy từ trong sọt ra một củ cà rốt đút cho lừa đen, đại hắc là tên nhóc con đặt cho con lừa.
Mỗi lần nhìn thấy đại hắc nhóc đều đút cho nó một củ cà rốt, nếu là không có cà rốt, thì thay bằng củ cải trắng.
Vì vậy lừa đen đều rất quen với nhóc, rốt cuộc nó vô cùng thích ăn củ cải.
Nhóc tư Hàn năm nay muốn học tiểu học, quả thực không có ai có thể khiến người khác thấy phiền hơn nhóc con này, Trần Nhu nhớ lại những hành động của nhóc con nhà mình ở nhà trẻ trong những năm gần đây, thật không biết như nào vượt qua đến bây giờ.
Lão Lừa cười ha hả nhìn thằng bé cho lừa ăn, mới đầu còn không cho nhóc lấy củ cải cho lừa ăn, giữ lại để bán, nhưng mà hiện tại quen rồi thì mặc kệ thằng bé, rốt cuộc bà chủ cũng không ngăn cản đâu.
Ông lôi quyển sổ ra, bên trong ghi chép số lượng hàng hóa trên xe lừa ngày hôm nay.
Trần Nhu nhận lấy, sau đó dùng ông kiểm kê, sau khi kiểm kê xong thì bắt đầu dọn hàng trên xe xuống.
Đều không nặng lắm, một người bê không thành vấn đề.
Mang đồ vật chuyển vào trong cửa hàng, cửa hàng của Trần Nhu bắt đầu mở cửa buôn bán.
Đây là lần buôn bán thứ hai trong ngày của cô.
Buổi sáng 6 giờ đến 9 giờ bán bánh bao, từ 9 rưỡi bắt đầu đến khi cửa hàng tạp hóa đóng cửa, hầu như cả ngày cô đều ở cửa hàng.
Buổi trưa, cô sẽ mang cơm về cho mấy đứa nhỏ.
Trước mắt cô đã thuê ba người, Hàn Quốc Lệ, thím Hà, hai người đều là nhân viên văn lâu năm của cửa hàng bánh bao và lão Lừa chuyên chở hàng.
Đến nỗi những người khác cô đều không thuê, nói thật là Trần Nhu cũng muốn thuê họ, nhưng mà nhiều vấn đề xảy ra nên thôi, ví như cô còn muốn thuê cháu trai Thiết Đản đến cửa hàng hỗ trợ nhưng mà chị dâu lại không đồng ý.
Nói rằng chăm chỉ trông trọt cũng không sẽ không kém gì vào thành làm, hơn nữa năm nay còn muốn lấy vợ, trong nhà lại nhiều ruộng như vậy, đang lúc cần người làm việc đâu?
Không chỉ có Thiết Đản, Lư Đản cũng là như thế, hai anh em học hết trung học, không thi đỗ cấp ba, học lại một năm vẫn không đỗ, vì vậy hai người nghỉ học, hiện nay ở nhà làm ruộng.
Lúc trước Trần Nhu không ít lần nói chị dâu cô, nhưng mà mấy năm gần đây liền không nhắc mãi nữa, bởi vì nhìn thấy hai cháu trai cũng thích cuộc sống như bây giờ.
Trần Nhu cũng muốn thuê con gái của anh cả đến giúp, cô bé là cháu ngoại gái của cô tên là Trần Đại Nha, năm nay hai mươi tuổi.
Nhưng mà khiến Trần Nhu tiếc nuối là chị dâu cô đã giúp con gái định sẵn việc hôn nhân rồi.
Năm nay sẽ lấy chồng.
Đến nỗi phía dưới, Trần Nhu không có ý định thuê, đằng nào cô cũng không có việc gì bận rộn, vì vậy dứt khoát tự mình bán hàng.
Sau khi mang đồ vật ra cân đong đo đếm xong, Trần Nhu mới mở cửa bán hàng.
Mặc dù nhiều năm như vậy đều không xảy ra sai sót gì, nhưng nên đối chiếu sổ sách vẫn phải làm, đây là nguyên tắc của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận