Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 371: Tiểu Mỹ Nhân

Chương 371: Tiểu Mỹ NhânChương 371: Tiểu Mỹ Nhân
Cho nên mười hạng đứng đầu huyện năm nay bắt đầu tiến hành học bù, trong đó có ba học sinh nhà hộ khẩu dưới quê, điều kiện trong nhà tương đối kém, tuy vậy được trường học cấp trợ cấp, hơn nữa còn được ăn cơm trong nhà ăn của xưởng, mục đích là giúp cho những học sinh ấy không cần lo lắng gì ngoài học hành.
Đương nhiên mấy đứa Hàn Hàng cũng có trợ cấp của huyện, ai cũng có phần, không ai bị thiệt.
Bởi vì Hàn Hàng đứng hạng nhất huyện, bí thư chi bộ thôn còn muốn Hàn Quốc Bân làm lớn một bữa thông báo cho bà con chòm xóm.
Hàn Quốc Bân cũng có ý đó, tuy vậy Trần Nhu không đồng ý. Không làm rình rang, thậm chí một buổi mời khách cũng không có.
Đôi vợ chồng ông bà Hàn phụ bên kia thì nhịn không được kêu Hàn Quốc Lâm đến nói chuyện, nói là nếu như mời khách thì họ sẽ chi tiền!
Không quả bà Hàn mẫu có ý kiến gì hay không, nhưng ông Hàn thì rất là kích động.
Đứng nhất toàn huyện, cháu trai ông ta đúng là tiền đồ đại phát rồi!
Cũng là nhờ chuyện này, địa vị của Hàn Hàng trong số những đứa cháu trong nhà đã có thể ngang hàng với hai đứa Hàn Tư Hàn Bác nhà Hàn Quốc Lâm. Tuy vậy chuyện này không phải vấn đề có tiên hay không, Trần Nhu chỉ là đơn thuần không muốn làm. Mặc kệ là thi thử hay thi đại học, cứ để cho con trẻ sống đơn giản, không nên nâng chúng lên cao quá, có thể sẽ khiến lầm đường lạc lối.
Vì thế ông Hàn rất thất vọng, chẳng qua thất vọng thì thất vọng, nhưng vẫn từ trong tay bà Hàn ngang nhiên lấy ra 50 đồng tiền, kêu Hàn Quốc Lâm mang đến nhà cho Hàn Hàng mua thêm chút thịt ăn, bồi bổ dinh dưỡng.
Tuy rằng đợi khi thấy cháu mình bắt đầu có tiền đồ mới đánh tiếng quan tâm có hơi không ra gì một chút, nhưng mà Trần Nhu cũng không từ chối. Năm đó khi cô sinh con, ông Hàn cũng cho một đồng tiền, sinh bốn đứa con, lấy được của ông ấy bốn đồng tiền.
Còn bình thường thì không bao giờ có.
Nếu 50 đồng tiền đưa đến đây, cô cũng không có øì không dám lấy. Rốt cuộc thì vã là cháu ruột của ông ấy, cho dù ông ấy không cho tiền thì thằng bé sao này vẫn phải hiếu kính.
Cho nên Trần Nhu không từ chối tiền ông cho cháu. Đương nhiên quan trọng nhất chính là chỉ cần cô nhận tiền, bà Hàn nhất định là bị chọc giận đến mức ăn cơm như nhai sáp.
Nhưng nói như vậy cũng là tính hơi xa rồi.
Vì không cần đi học nên hai anh em Hàn Chu Hàn Chanh bèn hẹn Dao Dao đi đánh bóng bàn. Đi chơi mãi đến 10 giờ ba nữa mới vê đến nhà
Hàn Chu chở cả hai đứa về nhà mình.
Năm nay Hàn Tranh mười ba tuổi, người đã cao một mét sáu. Bốn chiếc xe đạp trong nhà đều là xe tốt, chở theo hai đứa em gái mà vẫn không có hề gì.
"Mợ hai ơi, trong nhà có nước hay không. Cả người con toàn là mồ hôi, anh Chu keo kiệt lắm, không chịu mua nước có ga." Dao Dao hô lớn.
"Anh bây giờ rất nghèo, làm gì có tiền mua nước ngọt." Hàn Chu nói.
"Lần trước là em mua, lần này phải đến anh mua chứ." Dao Dao không vui nói.
"anh đây không có tiền thì còn cách nào chứ." Hàn Chu giơ hai tay tỏ vẻ hết cách.
Trần Nhu cười rót nước, mỗi người uống một cốc, bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn.
Thấy mấy đứa khát thành như vậy, cô nói: "Lần sau nhớ phải cầm ấm nước rót nước xách đi theo."
"Dạ, hôm nay bọn con quên mất." Hàn Chu gật đầu đáp.
Hàn Chanh đã đủ tuổi qua quán bán hàng giúp mẹ, cô bé càng lớn càng giống người mẹ Trần Nhu của mình, là một tiểu mỹ nhân thực thụ.
"Anh hai, chị ba, chị Dao Dao, chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy em sao?" Hàn tứ nhìn anh chị mình, gọi lớn: "Chào ông Lừa rồi mà vẫn không nhìn thấy em?" "Nhìn thấy em rồi, có việc gì sao?" Hàn Chu nhìn thẳng bé cười nói.
"Anh hai, em muốn nhờ ông Lừa mua giúp một con lừa con. Em vô cùng thích, nhưng mà tiền không đủ, anh cho em mượn một ít được không? Sau này em tích cóp tiền rồi lại trả cho anh." Hàn Tư thương lượng nói.
"Ngay cả một chai nước có ga anh cũng không mua nổi, em còn muốn vay tiền anh à?" Hàn Chu cười nói, sau đó chỉ sang Dao Dao nói: "Em đến mượn chị Dao Dao của em kìa, con bé chính là một tiểu phú bà, tích cóp được rất nhiều tiền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận