Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 372: Hàn Tứ Mượn Tiền

Chương 372: Hàn Tứ Mượn TiềnChương 372: Hàn Tứ Mượn Tiền
"Em nào có tiền, em đến mượn chị ba em đi, chị ấy cũng tích cóp rất nhiều tiền!" Dao Dao thấy ánh mắt của em họ ranh ma này nhìn qua, vội vàng nói.
"Chị cũng không có tiền đâu, lần trước mua hai cái đùi gà để gặm với anh hai rồi." Hàn Tranh lại cười hì hì nói.
"Chị Dao Dao, chị thương em nhất, cho em mượn một ít được không? Không cần nhiều đâu, chỉ 50 đồng thôi, sau này em nhất định sẽ trả lại chị mà." Hàn tứ năn nỉ nói.
"Vài chị nữa cũng chưa có nhiều tiền như vậy!" Dao Dao trợn mắt, quay sang nhìn mo nói: "Mo hai, con còn phải về nhà giúp mẹ con nấu cơm, con về trước đây al"
Nói xong thì nhanh chân chạy đi, nhất định không thể để cho tiểu tứ quấn lấy, thằng bé sẽ quấn bạn đến mức mềm lòng không còn cách nào khác. Tiền đưa cho thằng bé mượn thì cũng không khác tiền cho luôn là mấy.
Đây là kinh nghiệm xương máu mấy năm nay tổng kết được, tổng cộng cho thằng bé mượn bốn mao tiền, toàn vào trong bụng nó, xoay người là quên ngay chuyện vay tiền, tuổi thì quá bé, so đo với nó thì quá mất mặt.
Cho nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
"Từ từ đã, lấy mấy quả cà chua về ăn." Trần Nhu gọi.
Dao Dao nhận lấy cà chua mợ cho, sau đó vẫy vẫy tay: "Mợ hai, con về nhà đây ạ."
"Đi đường chậm thôi." Trần Nhu dặn dò.
"Chị Dao Dao, em ăn cơm trưa xong sẽ đến tìm chị!" Hàn Tứ nói với theo.
"Đừng tới, chị không nghe thấy đâu, buổi chiều chị phải đi chơi với bạn rồi!" Dao Dao lập tức trả lời.
"Chị Dao Dao không thương em rồi!" Hàn Tứ lên án nói.
Dao Dao giả vờ không nghe thấy, nhanh chân chạy trốn.
Hàn Chu bị chọc cho cười khôn ngừng, Hàn Chanh cũng cười.
Hàn Tứ thì lại không cười nổi, lừa con của nó nên tìm ai đây?
Ông Lừa không ở lâu, đi về nhà nghỉ ngơi, cầm dưa chuột Trần Nhu cho vừa gặm vừa về.
Trần Nhu dẫn theo mấy đứa con tiếp tục bán hàng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chợ trong huyện không có quy định thời gian, từ buổi sáng đến chạng vạng đều có người lên phố mua đồ, bao giờ bán xong hết mới thu dọn quán.
So sánh với năm đó nhà cô một mình một đường buôn bán thuận lời thì hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ đã có không ít sạp hàng, đương nhiên, cửa hiệu mặt tiền thì vẫn chưa có nhiều lắm. Bắt đầu từ năm nay mới có nhiều người mở quán cố định, còn lại đại đa số đều là bày sạp hàng.
Thấy đã gần đến giờ, Trân Nhu liền nói: "Các con về nhà nấu cơm trước äi."
"Vậy chúng con đi về trước đây, lát nữa con sẽ mang đến cho mẹ." Hàn Tranh gật đầu nói.
Hàn Tứ liền đi ké anh hai chị ba về nhà, ý đồ thương lượng với chị ba, thằng bé biết chị ba nó vẫn có tiền.
"Không được đâu, tiền cua chị chỉ đủ ma một đôi giày mới, đợi cha về rồi tính. Nếu cha chưa mua cho chị thì tiền ấy phải để mua giày." Hàn Tranh nói.
Hàn tứ tỏ vẻ thằng bé đang rất là không vui.
Đương nhiên chẳng ai quan tâm, nếu như thằng bé vui vẻ, thì ngược lại những người khác không được vui vẻ gì.
Từ khi được ba tuổi, tiểu tử này đã khiến hàng xóm xung quanh phải đau đầu, là loại mà ngay mấy con chó xung quanh nhìn thấy cũng ghét.
Về nhà, hai anh em Hàn Chu và Hàn Tranh liền chia việc đi nấu cơm, đồ bếp để nấu nướng trong nhà đã hiện đại hơn nhiều.
Từ bếp than ban đầu giờ đã thành bếp dầu hoả, tiện hơn rất nhiều. Hàn tứ thì ở trong sân chơi với chó cưng mèo cưng của mình. Trong nhà nuôi ba con chó, cho dù trong nhà không ai cũng tuyệt đối có ăn trộm nào dám nhảy vào.
Trong nhà đã từng bị trộm một lần, là năm đầu tiên khi mới dọn vào huyện. Lúc đó cả nhà về quê ăn tết, hai cái quạt điện và ấm đun nước trong nhà đều bị trộm, đồ vật trong nhà cũng bị láy mất đến 70%.
Hàn Quốc Bân liền đi tìm lão Dương nói với lão tứ, nhờ anh ta giúp đỡ chú ý xem có người nào bán ra quạt điện ở chợ đen hay không!
Thật không ngờ, lão tứ đúng là đã gặp được.
Không phải thuộc hạ lão tứ, thuộc hạ anh ta đều đã được dặn dò qua, bọn họ chỉ được làm buôn bán, không làm những việc này, mà dù cho có phạm tội cũng không phạm đến người nhà mình.
Cho nên trực tiếp dẫn kẻ đó đưa đến cục cảnh sát, đồ đạc tự nhiên cũng đều lấy được về.
Năm thứ hai Trần Nhu liền bắt đầu nuôi một con chó, còn là loại rất hung dữ, chuyên môn dùng để giữ nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận