Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 375: Đó Là Do Cha Thương Mẹ

Chương 375: Đó Là Do Cha Thương MẹChương 375: Đó Là Do Cha Thương Mẹ
Trần Nhu bây giờ mới rời ánh mắt đến người anh.
Người đàn ông đã tắm ở trên tỉnh xong mới trở về, cả người thoải mái, mát mẻ sạch sẽ, nhìn thật khiến cho người ta thích.
Trần Nhu phát hiện theo thời gian trôi qua mỗi ngày, dường như cô không có bớt nhiệt tình đi mà càng ngày càng thật lòng với người đàn ông này hơn.
Hàn Quốc Bân cũng đang nhìn ngắm vợ mình.
Ngó xung quanh thấy không có ai thì nhanh chóng ôm vợ mình vào trong lồng ngực, thò lại gần hôn một cái, thấp giọng nói: "Vợ à, có nhớ anh không?”
"Nhớ anh làm gì chứ, anh không ở nhà em thoải mái biết bao nhiêu." Trần Nhu cười thanh.
"Anh ở bên ngoài thì vô cùng nhớ em, đặc biệt là ban đêm." Hàn Quốc Bân thấp giọng nói.
Trần Nhu nhanh chóng nhìn ra bên ngoài, véo nhẹ anh một cái: "Ban ngày ban mặt, anh đừng có miệng đầy lời cợt nhả."
Hàn Quốc Bân nói: "Lời anh nói là nói thật đấy chứ."
Trần Nhu mặc kệ anh, lần nào anh đi xa về nhà cũng xuất hiện cái tình huống này.
Đến hơn 12 giờ, anh Hàn Hàng liền đưa cơm tới đây cho mẹ như thường lệ, cũng nhìn thấy cha mình đã ở đó, nói: "Cha về đến nhà lúc nào vậy ạ?"
"Vừa mới về được một lát thôi." Hàn Quốc Bân cười đáp.
"Buổi chiều bọn con được nghỉ nửa ngày, cửa hàng có con trông rồi, cha mẹ mau về nhà nghỉ ngơi đi." Hàn Hàng nói.
Hàn Quốc Bân liền không khách khí, đưa tiền lẻ cho con, sau đó thì chờ vợ ăn cơm.
Anh cả Hàn Hàng năm nay đã mười lăm, tướng mạo tuy rằng phần lớn giống hệt mẹ, nhưng thân thể chiều cao phát triển thì lại giống cha nó. Hơn nữa thằng bé đã đến tuổi dậy thì, từ năm ngoái đã bắt đầu, thoáng cái cao lên rất nhanh, hiện tại đã cao khoảng một mét bảy ba rồi.
Một mình trông cửa hàng hoàn toàn không thành vấn đề.
Trần Nhu cũng không lo lắng, ăn xong thì cùng Hàn Quốc Bân về nhà.
Ba đứa con còn lại đều đang ở nhà, mấy đứa đang ở cửa tập trung lực lượng chơi trò công tử giấy.
Đến khi nhìn thấy cha chúng nó trở về thì vui mừng nhảy cẵng lên, không thèm chơi tiếp nữa.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Đặc biệt là lão tứ, trực tiếp chạy qua nhảy lên lưng cha nó. Đã học đến tiểu học mà còn làm như vậy, trong nhà cũng chỉ mình thằng bé thôi.
Còn Hàn Chu Hàn Tranh thì đương nhiên không có hứng thú, chỉ đặc biệt hứng thú đối với cái bao lớn cha mẹ mang về kia.
Mỗi lần cha chúng đi ra ngoài làm xa trở về đều sẽ mua không ít thứ đồ mới lạ thú vị gì cho!
Trần Nhu thì vào phòng bếp chuẩn bị làm đồ ăn cho Hàn Quốc Bân, dùng mì sợi trong không gian.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua đến giờ thì mì sợi của cô cũng còn chưa ăn xong, vẫn còn dư lại gần nửa rương, bởi vì những năm gần đây không có cách nào lấy ra ăn.
Đều là ăn uống đồ trong nhà có sẵn, hôm nay anh vừa vặn trở về, cho nếm thử mùi vị mới một chút vậy.
Bỏ mì sợi vào nồi, cắt thịt cho vào, lại thái múi cau thêm vài trái cà chua, rất nhanh đã được một bát mì sợi trứng gà cà chua thơm nức.
Đổ ra bát bưng lên bàn cho Hàn Quốc Bân ăn, lúc này cô mới có thời gian thu dọn cái bao anh mang về.
Trước tiên đem cái túi da tròn đơn vị phát cho anh mang vào cất trong phòng, sau đó mới ra ngoài thu xếp những đồ vật khác.
Lần này anh mang về khá nhiều đồ đạc, ba đứa con ba đôi giày mới, đều là giày vải. Trần Nhu nói: "Chúng đã mỗi người có hai đôi, anh còn mua thêm làm gì nữa."
"Đôi đó đã mua từ tận năm kia rồi, đã sắp hỏng bỏ đi được rồi, có đôi này mới vừa vặn để thay đổi." Hàn Chu nói.
"Đúng vậy, đều hỏng rồi." Hàn tứ cũng cầm giày của mình trên tay, yêu thích không buông được nói với theo.
Mấy đứa con trai mỗi người một đôi giày vải, còn lại thì không còn phần cho chúng nữa, tất cả là đồ của Trần Nhu và Hàn Tranh.
Hàn Chanh có hai cái váy, một đôi giày da mới toanh. Ngoài ra còn có mấy thứ đồ be bé xinh xinh như dây buộc tóc, cái kẹp, đều là những thứ vô cùng đáng yêu, con bé tỏ vẻ mình rất thích, so với đồ mua ở huyện mình còn xinh đẹp hơn nhiều!
Những món còn lại, tất nhiên là của Trần Nhu.
Trăm tước linh, phấn trân châu, một đôi giày cao gót, quần ống loe áo cánh dơi cũng có vài bộ.
"Năm ngoái đồ anh mua em còn chưa mặc hết, năm nay anh lại mua thêm nhiều như vậy." Trần Nhu nhìn sang Hàn Quốc Bân đang ăn mì nói.
"Đó không phải là vì cha thương mẹ sao, mua rồi thì mẹ cứ mặc đi." Hàn Chu nhanh miệng nói thay cha mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận