Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 378: Người Vợ Giỏi Giang

Chương 378: Người Vợ Giỏi GiangChương 378: Người Vợ Giỏi Giang
Trong nhà Lão Dương đã mua TV từ sớm, cũng là nhờ Hàn Quốc Bân mang phiếu về. Trong thôn nhà ông ấy là nhà đầu tiên có TV, mỗi ngày mở TV thì mọi người lại vây đến xem đông nghịt.
Ông ấy thì có chút ngại phiền nhiều người, nhưng vợ ông thì hiển nhiên là có chút đắc ý, cứ mặc kệ ông ấy, vui chuyện của mình, cho mọi người cứ việc xem.
Lão Dương nhận đồ anh đưa, có đủ phiếu quyên như vậy thì không lo không mua được.
"Còn tính toán làm ở bộ vận chuyển sao? Có ý muốn tách ra ngoài làm một mình không?" Lão Dương trên người không mang tiền, lần sau lại kết toán, không nóng nảy chuyển chủ đề hỏi.
Hàn Quốc Bân nói: "Bộ vận chuyển bên kia tôi xem chừng cũng giống tiệm cơm quốc doanh, không kéo dài được bao lâu nữa."
Nói đến chuyện này, Hàn Quốc Bân cũng là không thể không bội phục ánh mắt của vợ mình.
Trước kia lúc cô muốn mở tiệm bánh bao cũng dã từng nói chuyện qua, tiệm cơm quốc doanh có phương thức kinh doanh như vậy, về sau nhất định sẽ làm ăn xuống dốc, sẽ bị các hộ kinh doanh cá nhân thay thế.
Quả nhiên, năm nay tiệm cơm quốc doanh của huyện đã đóng cửa. Nhưng thật ra Cung Tiêu Xã thì vẫn còn trụ được như cũ, chẳng qua lợi nhuận cũng trên đà giảm sút.
Ai kêu bên ngoài giờ đã xuất hiện rất nhiều hộ kinh doanh độc lập?
Đặc biệt là năm nay, người ta muốn mua lương thực trực tiếp đến mua là được, lương thực các cửa hàng kinh doanh riêng mua còn không cần phiếu, chỉ cần anh có tiền tôi có lương*, vậy là có thể bán!
*lương thực
Có lựa chọn khác tốt hơn, ai còn muốn đi đến Cung Tiêu Xã xem sắc mặt thối của mấy người nhân viên bán hàng ở đó nữa?
Còn có mấy nhà xưởng trên huyện nữa, đều đã đến tình trạng lảo đảo sắp ngã, bát cơm tràn ngập nguy cơ.
Trương Giang vận khí tương đối tốt, nhà xưởng nơi anh ta làm việc được người ta nhận thầu, cho nên còn có thể tiếp tục đi làm. Còn những xưởng quốc xí* khác đều đã trong tình trạng mưa gió lay động, Hàn Quốc Bân thấy thì ngày đóng cưa cũng không còn xa.
*của nhà nước
Mà bộ vận chuyển nơi Hàn Quốc Bân làm việc cũng không thoát khỏi tình trạng chung, đã bắt đầu đi xuống sườn núi.
"Từ sớm đã có thể không làm, cùng vợ cậu mở cửa hàng cũng có thể mua được xe, tháng kiếm được bao nhiêu tiền." Lão Dương nói.
Hàn Quốc Bân cười giải thích: "Chờ bộ vận chuyển không làm được nữa, đến lúc đó tôi lại về làm với vợ thôi."
Anh làm ở bộ vận chuyển đã mười mấy năm, đương nhiên là có tình cảm, nhưng tình cảm không thể nào chuyển thành cơm ăn được.
Chủ yếu còn là bởi vì mỗi lần đi ra ngoài làm việc đều có thể kiếm thêm chút lợi tức, chẳng qua những việc này lão Dương đều không biết thôi, cái duy nhất ông ấy biết chính là anh đổi được phiếu TY.
Hiện giờ mỗi năm đều phải đi ra ngoài chạy xe mấy lần, có những lần có thể mang về hơn 3000 đồng tiền, có những lúc thì chỉ được hơn hai ngàn mà thôi.
Nhưng kiếm số này vẫn là rất khả quan rồi.
"Lại nói mệnh cậu đúng là tốt, cưới được một cô vợ như vậy. Tôi còn chưa gặp qua người phụ nữa nào có năng lực đế thế, mở được hai cửa hàng, mỗi tháng theo tôi thấy phải được đến 300 đồng tiền lợi nhuận." Lão Dương cười khen.
"Không nhiều như vậy, chỉ khoảng 200 đồng tiền thôi." Hàn Quốc Bân khiêm tốn nói.
Tất nhiên là không phải con số 200 đồng tiền, lần trước anh ngồi nghe vợ mình tính sổ, tiệm bánh bao bên kia mỗi tháng đã có thể kiếm khoảng chừng 300 đồng, tiệm tạp hóa bên này thời gian mở chưa lâu bằng, nhưng bình quân một năm cũng có thể kiếm được từ 500 đồng trở lên.
Hơn nữa vợ anh còn mua thêm một cửa hàng mặt tiền thứ ba, chẳng qua là chưa khai trương nên cũng chỉ có mình anh biết, những người khác thì chưa nói.
"Như vậy thì cậu cũng nhẹ nhàng hơn, có vợ cậu giúp đỡ như vậy, cậu mà nhàn rỗi ở trong nhà có khi lại bị gọi thành ke ăn cơm mềm*." Lão Dương nói đùa.
*ăn bám vợ
Hàn Quốc Bân nói: "Làm sao mà được, như vậy thì còn ra gì nữa."
Tối hôm qua hai vợ chồng đã nói chuyện với nhau, Trần Nhu bảo nếu anh không làm ở bộ vận chuyển nữa thì hay là mở cửa hàng bán thịt heo?
Tuy một năm kiếm được không bằng khoản thu nhập kiếm thêm khi chạy xe đường dài, nhưng lại nhẹ nhàng thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận