Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 380: Thu Ham Cua La Cua Đàn Ông

Chuong 380: Thu Ham Cua La Cua Đàn ÔngChuong 380: Thu Ham Cua La Cua Đàn Ông
Hàn Hàng nói: "Có phải lần trước em cũng vay tiền của Dao Dao hay không?"
"Đúng ạ, mượn của chị Dao Dao ba mao." Hàn tứ thản nhiên gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
"Cho em 5 mao, lấy ba mao tiền đem trả còn lại mang về cho anh." Hàn Hàng nói.
"Anh cả đưa tiền cho em đi, em cầm thay nó thì còn tiền, đến tay thằng bé thì nhất định trực tiếp cầm tiền mua kẹo ăn." Hàn Chanh nói.
"Cứ để nó tự đi, nếu không còn thì về sau anh sẽ không cho tiền trả nữa." Hàn Hàng bình tĩnh nói.
Hàn Tứ nhanh miệng: "Bao giờ anh đưa tiền cho em? Cho em nhất định sẽ giữ tiền!"
"Còn một mao tiền nợ chị cũng phải trả." Hàn Tranh lập tức nói.
"Có, nhất định em sẽ trả." Hàn tứ nhanh chóng đáp lại.
Cơm nước xong, Hàn Chu phụ trách dọn dẹp, Hàn Hàng đi lấy 5 mao tiền cho em trai. Hàn tứ đau lòng trả tiền cho chị, sau đó liền đi bộ ra cửa.
Những người khác nói không nghe, nhưng lời anh cả nói thì thằng bé vẫn nghe.
Rốt cuộc thì anh cả thương nó nhất, rất hay cho nó tiền, thế nên không thể bởi vì mấy mao như vậy malam anh gian.
Dao Dao cũng chưa từng trông cậy vào việc cho đứa em họ mượn tiền mà lấy được về, thằng bé quả thực là đứa lão làng, luôn có lý do hợp tình hợp lý.
Vì chưa từng trông đợi sẽ được trả lại tiền, cho nên cảm giác lúc này của con bé so với lúc nhặt được tiền cũng không khác gì.
"Đó là do lúc đó em không có tiền, có tiền em còn có thể không trả sao? Em là cái loại người này ấy hả?" Hàn tứ hỏi.
"Lần trước em còn nói em đã quên rồi." Dao Dao nhìn thằng bé nói.
"Đó không phải là tại chị đuổi theo em sao, em đành dứt khoát nói em đã quên, có tiền không phải đã trả lại chị ngay đây sao?" Hàn tứ nói: "Chị Dao Dao, phía trước kia có cửa hàng bán kẹo tai mèo ăn đặc biệt ngon, chị mời em được không?"
"Được, đi thôi" Dao Dao liền tới đó mua một mao tiền kẹo tai mèo, hai đứa chia nhau ăn.
Ăn xong Hàn tứ liền đi về nhà mình, còn dặn Dao Dao ngày mai nhớ qua nhà chơi.
Vừa về đến nhà đã bị hắn mẹ xách cổ đi tắm rửa, người đầy đất cát thì đừng mơ lên giường đất ngủ.
Hiện giờ nhà họ có ba căn phòng, Hàn Tranh được một mình một phòng, đã lớn rồi, tất nhiên là không thể ngủ với cha mẹ nữa. Cả nhà đều đang ngồi ở phòng khách, trong phòng khách có một bộ sô pha, không cần nói cũng biết, chính là do Hàn Quốc Bân mua về.
Được anh mua từ trên tỉnh về, bị Trần Nhu mắng nói anh hoang, tiêu không ít tiền, hơn nữa cũng không cần thiết. Ghế gỗ dựa màu đỏ trong nhà vẫn còn dùng tốt mà.
Tuy vậy mua cũng mua rồi, quả thực ngồi vẫn rất thoải mái, nằm lên rất êm ái.
"Nhà ta hiện chỉ thiếu một cái TV." Hàn Chu nói.
"Đúng vậy, cha, nhà ta đến bao giờ mới mua TV?" Hàn Tranh cũng hỏi.
Hàn tứ cũng hai mắt trông mong nhìn cha nó, TV a, chính là thứ đồ điện tử vô cùng quý hiếm thời bây giờ.
Gần đó cũng có một chỗ xem công cộng, nhưng mà mẹ nó cũng không phải là người dễ tính, không cho mấy đứa nhỏ đi xem nhiều.
"Qua mấy ngày nữa là đi làm, đến lúc đó cha lên tỉnh xem có TV hay không." Hàn Quốc Bân nói.
"Thật ạ? Cha lên tỉnh mua TV sao?" Mấy đứa nhỏ mắt ai cũng sáng rực lên.
TV công cộng cho mọi nhà cũng chỉ là máy đen trắng, không được coi là TV thực sự.
Hàn Quốc Bân nói mua là mua, cùng ngày đi làm lên tỉnh anh đã tranh thủ đi mua vê nhà.
Còn Lý Đại Nguyên lại đi đến phố đèn đỏ, lúc trở ve mặt mày thư thái. Trước kia thì Hàn Quốc Ban còn không chú ý nhiều, hiện giờ thấy anh ta như vậy thì hỏi: "Anh lại đi đến chỗ đó sao?"
"Ha ha, Quốc Bân cậu không đi nên không biết, những cô gái ở đó không giống như bà vợ ở nhà, đặc biệt là cô gái trẻ tuổi, cậu mới đến đó đứng trước cổng thì làm sao biết được mãy cô ay tốt thế nào?" Lý Đại Nguyên cười nói.
"Nếu như chị dâu biết được chuyện này nhất định sẽ nháo lên với anh đấy." Hàn Quốc Bân nói.
"Nếu cậu không nói thì làm sao bà ấy có thể biết được." Lý Đại Nguyên nói.
Hàn Quốc Bân đương nhiên không nói, hơn nữa còn muốn anh nói như thế nào? Loại chuyện tế nhị này người ngoài không tiện xen vào, hơn nữa vốn dĩ chuyện này cũng không có quan hệ gì với anh. Khuyên thì đã khuyên rồi, còn có thể làm gì nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận