Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 389: Có Sẵn Lý Do

Chương 389: Có Sẵn Lý DoChương 389: Có Sẵn Lý Do
Bà Trần cười nói: "Ngày hôm qua mẹ đi qua nhà chị gái con, chị con bảo năm nay là phải dọn vào huyện à?"
"Sớm đã nên dọn lên rồi, về sau đều có thể quần áo tốt để mặc. Lần trước con gửi về cho chị ấy một bộ quần áo chị ấy cũng không nhận." Trần Nhu nói.
Lần trước Hàn Quốc Bân trở về, cô liền tranh thủ anh đươc nghỉ làm nhờ anh trông giúp cửa hàng, khó có khi bớt thời chút thời gian về nhà mẹ đẻ.
Tất nhiên cũng có qua nhà chị gái, chẳng qua chị cô trả lại đồ, nói phải làm việc nên không mặc đến quần áo thời thượng như vậy.
"Tính tình chị con mạnh me, đây cũng là không muốn quá phiền toái con. Hiện giờ tự mình tích cóp được tiền vốn để làm buôn bán, lúc này mới chịu vào huyện theo con học làm buôn bán." Bà Trần nhìn con gái nói chuyện.
"Chị ấy như thế là tính tình cổ hủ đó." Trần Nhu nói.
Mấy năm nay chị cô ở trong thôn nào là nuôi heo rồi nuôi gà, còn anh rể thì làm việc nhà nông. Hai đứa An Võ An Ca thì đều đã vào đại học, sang năm đã chuẩn bị tốt nghiệp rồi.
Trường học cũng có cấp trợ cấp, tiêu phí cũng không quá nhiều, nhưng mà hai đứa là con trai, ăn uống nhiều nên hai vợ chồng Trần tứ tỷ cùng An Đại Bang áp lực cũng khá lớn.
Cho nên năm đó cô đề nghị mà mãi đến năm nay còn chưa dọn vào huyện Ở.
Bà Trần chần chờ nói: "Mẹ nghe ý của chị con là là muốn lên huyện làm van thắn bán, Nhu Nhu, con cảm thấy nấu sủi cảo thật sự làm ăn được sao?"
"Có gì không tốt đâu, tiệm bánh bao kia của con một tháng kiếm được không ít, mà chỉ bán có mỗi buổi sáng thôi." Trần Nhu nói: "Mẹ không cần lo lắng cái này, đợi anh rể với chị con lên là sẽ biết."
Bà Trần nhỏ giọng nói: "Mẹ còn nghe nói gia đình chú ba với em dâu nhà chồng con cũng đều đã dọn vào huyện sao?"
"Chuyện này mẹ nghe nói ở đâu?" Trân Nhu đi ra ngoài gói đồ cho khách mua, thu tiền, rồi quay lại hỏi bà.
"Nghe con dâu thứ ba nhà họ Thẩm nói đấy, nhà mẹ đẻ cô ấy còn không phải là người trong thôn chồng các con sao." Mẹ Trần nói.
"Đúng là đã dọn lên hết rồi ạ." Trần Nhu gật đầu nói.
"Tính thì đã dọn vào huyện được khá lâu rồi, ở trên đây làm nghề nghiệp làm gì?" bà Trần nói.
"Thu hoạch vụ thu thì về quê giúp đỡ, còn làm nghề nghiệp gì thì hiện tại hẳn là còn chưa có công việc ổn định." Trần Nhu nói. "Mẹ thấy hai vợ chông nhà họ lớn ma không đáng tin cậy lắm, con đừng theo chân bọn họ làm ăn gì biết không." Bà Trần liền nhỏ giọng dặn dò.
"Con đây không dám đâu." Trần Nhu nói, đem chuyện em dâu cô thế nhưng có ý định thu mua nhà xưởng kể với bà.
Bà Trần liền tức giận nói: "Hai tay không mà còn dám chống trời, công việc nhỏ còn chưa thử làm qua mà đã dám đi nhận thầu nhà xưởng? Cô ta có biết nhận thâu nhà xưởng cần bao nhiêu tiền không hả?"
"Chỉ tiền thôi thì không đủ, nhân lực để quản lý nhà xưởng vận chuyển, còn có phương hướng phát triển các loại, tất cả đều cần kinh nghiệm phong phú." Trân Nhu nói.
Cô không có ý tưởng to lớn như Tống Hiểu Ngọc, cô chỉ có một mong muốn đơn giản đó là làm tiểu phú an bình là được.
ở trên huyện, nhà cô có ba cửa hàng, đã mở cử hai cái, còn một cái thì chưa tính được là mở làm gì. Nhưng trước mắt đã có hai cửa hàng này kiếm tiền, như vậy đã hợp với tâm ý ủa cô rồi.
Còn một cái cửa hàng nằm trên một đoạn đường phát triển, tạm thời cứ để đó đã, không cần lo lắng.
Mở công xưởng làm sự nghiệp lớn gì đó, Trần Nhu thật sự không có tâm tư đó. Cô chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày như vậy.
"Muốn mượn tiền cũng không nên cho mượn, mẹ thấy thế nào cũng không đáng tin cậy đâu." Bà Trần nói.
"Muốn mượn con cũng không có tiền cho mượn mà, Quốc Bân tiêu tiền rất nhiều mẹ cũng biết mà. Đợt trước trong nhà đã có thêm một cái TV lớn, mẹ còn chưa nhìn thấy, đợi lát nữa con dẫn mẹ về xem, đúng là tốn mất một khoản lớn." Trần Nhu nói.
Đúng là có sẵn lý do.
Còn chuyện nói trong nhà không có tiền dư cũng là chuyện bình thường. Nuôi bốn đứa con, không chỉ riêng chỉ phí ăn uống tiêu biểu, còn phải tốn rất nhiều chỉ phí khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận