Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 390: Cũng Rất Vất Vả

Chương 390: Cũng Rất Vất VảChương 390: Cũng Rất Vất Vả
Nhìn thì không đáng bao nhiêu, nhưng đợi đến lúc mình làm chủ nhà là sẽ biết.
Hơn nữa trong nhà có sô pha, máy giặt, đồng hồ, xe đạp. Những cái đó thì không cần trả tiền sao?
"Con nhớ dặn Quốc Bân, nếu lên tỉnh thì mua giúp cha con một cái đồng hồ đeo tay." Bà Trần chuyển chủ đề.
Trên cổ tay bà cũng có một cái đồng hồ, không dám nói với người ngoài là con rể cho, chỉ nói là tự mình mua, chỉ lo lắng tin tức sẽ bị truyền tới nhà họ Hàn bên kia.
Nhưng là không thể không nói, con rể tuy rằng kiếm được tiền, nhưng tiêu tiền cũng thật sự rất lợi hại.
Trần Nhu cười cười: "Này có là gì đâu, đây là anh ấy hiếu kính mẹ vợ mà."
Mấy năm nay ít nhiều là nhờ có mẹ cô lên huyện giúp đỡ cho cô, thật sự không còn cách nào. Hàn Quốc Bân thường xuyên phải chạy đường dài xe đi làm, một mình cô thì lo liệu không hết, quá nhiều việc.
Khi đó lão tam lão tứ cũng còn nhỏ, mùa hè thì nóng, còn mùa đông thì làm sao mà bắt bọn chúng dậy sớm đến cửa hàng buôn bán với cô được.
Đêu là nhờ mẹ Trần Nhu lên đây giúp đỡ chăm SÓC. Mấy năm nay bọn nhỏ đều đã lớn rồi, lúc này mới không cần phiền toái bà phải đi đi lại lại nữa.
Còn việc nói cô trợ cấp nhà mẹ đẻ, ai muốn nói thì cứ nói thôi, miệng ở trên người người khác, muốn nói gì cô còn có thể khống chế được chắc.
Phàm là người mẹ chồng kia chịu giúp đỡ một chút, Trần Nhu cũng sẽ chẳng tiếc tiền mua cái gì cho bà ta cả.
Nhiều năm như vậy, cô cũng mua một chiếc đài casstte, còn lại không có gì nữa.
Ngay cả đã mua cái đài kia, Trần Nhu vẫn nghe Hàn đại tẩu nói qua không thiếu những lần nói xấu hai vợ chồng. Trần Nhu không ở trước mặt Hàn Quốc Bân nói đến chuyện này, nhưng trong lòng thì nhớ rất kỹ!
Bất công thì bất công thôi, nhưng nếu đã không coi con trai cô là người, vậy thì cô còn khách khí cái gì?
Không có trở mặt là tốt rồi, mặt khác đừng có mƠ.
Bà Trần hôm nay lên đây cũng không dự định ở lâu, nhưng mà mặc kệ là Trần Nhu hay là mấy đứa cháu cũng đều muốn giữ bà ở lại.
Cách ngày Trần tứ tỷ cùng An Đại Bang liền dọn vào huyện.
Bà Trần và Trần Nhu đang ngủ ở phòng chính trong nhà, lão tứ cũng đến nằm cùng. Trần tứ tỷ thì ngủ cùng Tranh Tử, còn An Đại Bang thì nằm chung một giường với hai anh em Hàn Hàng và Hàn Chu.
Giường đất đều làm rất rộng, đủ cho ba người ngủ.
Lần này hai vợ chồng Trần tứ tỷ cùng An Đại Bang chủ yếu lên đây để thuê cửa hiệu mặt tiền chuẩn bị làm ăn.
Theo đà thời đại phát triển, hiện giờ cho thuê đã là khái niệm rất phổ biến, không lại cách nói trước kia là mượn nữa.
An Đại Bang đi tìm địa điểm, Trần tứ tỷ thì tới hai cửa hàng bên này của em gái hỗ trợ, nhân tiện học hỏi kinh nghiệm.
"Kỳ thật mở cửa hàng bánh bao cũng không tồi đâu, có thể làm theo ý mình, chỉ là buổi sáng phải dậy sớm một chút, chị có muốn suy xét lại hay không?" Trần Nhu hỏi.
"Nếu kinh doanh cùng một kiểu hàng, vậy cửa hàng của chị nhất định phải mở ở xa một chút." Trần tứ tỷ kỳ thật cũng có ý tưởng về phương diện này, nói.
"Nhưng chị lên chậm mất rồi, hiện giờ muốn thuê cửa hàng ở con phố này không phải dễ." Trần Nhu nói, cửa hiệu mặt tiền mấy con phố quanh đây đều được cho thuê hết rồi: "Có thống nhất trước với anh rể không?"
"Hai vơ chồng thì vẫn dự định làm van thắn, nhưng thấy việc bán bánh bao của em có vẻ rất nhẹ nhàng." Trần tứ tỷ nói, ý định có đôi chút lung lay.
Em gái đã nói qua với chị rằng nếu bán bánh bao thì một tháng có thể kiếm được hai ba trăm đồng tiền lợi nhuận. Đặc biệt nếu như hai vọ chồng họ tự mình làm mà không thuê người thì lợi nhuận sản xuất còn cao nữa.
Nhưng đây là lợi nhuận tính được của việc bán bánh bao, còn nếu làm sủi cảo thì vẫn chưa xác định được bởi vì Trần Nhu còn chưa làm qua bao giờ.
"Bán bánh bao đúng là nhẹ nhàng, chị cùng anh rể cộng lại cộng lại, nguyên liệu kết hợp thì anh chị tự bàn với nhau. Thịt thì em sẽ nhờ người chuyên mang thịt đến quán em mang đến luôn cho, đến lúc đó chị cứ trực tiếp lấy là được, tiền thì tính sau." Trần Nhu nói.
Trần tứ tỷ nói: "Muốn làm ăn buôn bán đúng là không phải dễ, có bao nhiêu thứ cong quẹo cần phải để ý nữa."
"Em nghe mẹ nói chị tính sang năm mới làm sao? Năm nay không định làm luôn sao." Trần Nhu lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận