Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 394: Muốn Làm Gì?

Chương 394: Muốn Làm Gì?Chương 394: Muốn Làm Gì?
Trần Nhu thấy anh mua nhiều đồng hồ như vậy thì giật mình, liền nhìn anh hỏi: "Muốn làm gì vậy?"
"Ngày mai đem xe trả cho đơn vị rồi chuẩn bị đi giao tiếp." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trần Nhu cũng không nói gì, đem tiền cất đi cẩn thận, đưa cốc sữa mạch nha cho anh uống uống rồi hai người cùng nhau đi ngủ.
Hàn Quốc Bân cũng không từ chối, anh đã rất mệt, ôm vợ đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Trần Nhu dậy sớm, nhưng vẫn đóng cửa phòng để cho anh tiếp tục ở trong phòng ngủ.
Bà Trần cũng dậy rất sớm, liền vào bếp nấu cơm.
Trần Nhu nói: "Mẹ không cần dậy sớm như vậy đâu."
"Ban đêm mẹ ngủ sớm, đến giờ không ngủ được nữa." Trần mẫu nói.
"cứ để cho Quốc Bân ngủ, chờ đến 9 giờ nếu anh ấy vẫn còn chưa dậy thì mẹ hãng gọi anh ấy dậy ăn cơm." Trần Nhu dặn mẹ.
Bà Trần gật đầu nói: "Mẹ biết rồi, con cứ đi làm đi."
Trần Nhu liền xách theo quạt điện nhanh chóng ra cửa, chờ lúc ông Lừa đến đây thì nhờ ông ấy mang ve quê.
Hàn Quốc Bân ngủ thêm nửa giờ nữa, bọn nhỏ đều đã đi học rồi, trong nhà chỉ còn mỗi bà Trần đang ngồi trên sô pha xem TV.
"Mẹ, còn cơm không ạ." Hàn Quốc Bân mở cửa, ngáp một cái rồi hỏi.
"Có, con đi đánh răng đi, me hâm nóng đồ ăn lại cho." Bà Trần tắt TV, nói.
Bà nhanh chóng hâm lại đồ ăn, Hàn Quốc Bân vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cơm.
"Lần này con đi ra ngoài làm sao lại tốn thời gian hơn đợt trước như vậy." Bà Trần ngồi bên cạnh hỏi anh.
Hàn Quốc Bân vừa uống cháo vừa ăn đồ ăn, trả lời bà: "Đây là lần cuối cùng rồi ạ, vì thế hơi bận một chút. Hôm nay con sẽ đi trả xe, sau này thì không đi làm nữa."
"Gì cơ? Về sau không đi làm nữa?" bà Trần vội nói.
"Bộ vận chuyển muốn dời lên trên tỉnh, con ở đây không thể đi lên được nên từ chối ạ." Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Bà Trần đáng tiếc nói: "Tháng này được nhiều tiền như vậy mà."
Hàn Quốc Bân cười cười: "Sau này con cùng vợ con trông cửa hàng."
"Như thế cũng không tồi." bà Trần tiếc thì có tiếc, nhưng cũng không mất mát bao lâu, gật đầu nói: "Nếu con không đi làm ở bộ vận chuyển vậy thì đến tiệm tạp hóa với vợ con vậy. Mẹ thấy Nhu Nhu phải đến 9 giờ sáng mới đến mở cửa hàng, chợ sáng cũng chưa mở, có con thì có thể qua sớm mở cửa một chút."
Hàn Quốc Bân gật gật đầu, anh ăn cơm sáng xong xuôi thì chạy xe đến bộ vận chuyển.
Lãnh đạo thấy anh chạy xe đến đây thì hỏi: "Quốc Bân, cậu thật sự không định cùng đi qua sao? Con cái đều đã như vậy lớn, về sau chi phí cần phải tiêu là không hề ít, cũng không thể chỉ dựa vào cửa hàng của mình vợ cậu chứ."
Có công việc ổng định đứng đắn, vẫn khó mà nhìn trúng các hộ kinh doanh nhỏ lẻ.
Hàn Quốc Bân lắc đầu nói: "Cứ như vậy thôi, cuộc sống ở đây cũng không có gì trở ngại."
Thực ra anh cũng có chút tiếc nuối, nhưng nếu đi theo len tỉnh thì ước chừng cả tuần anh chỉ có thể về được một ngày.
Trong nhà nếu như thật sự dựa vào công việc này của anh là chính mà nói, đương nhiên anh sẽ lựa chọn tiếp tục làm, nhưng mà rốt cuộc thì công việc buon bán nhà anh cũng không hề kém chút nào.
Hơn nữa điều kiện trong nhà hiện giờ ổn định, vì vậy anh không tính toán tiếp tục làm nữa.
Còn chuyện kiếm tiền thì anh có biện pháp khác, không quá lo.
Lãnh đạo nói: "Đại Nguyên cũng đi theo lên tỉnh đó."
Hàn Quốc Bân cũng biết Lý Đại Nguyên còn tính toán tiếp tục làm ở bộ vận chuyển, cũng chuẩn bị đi theo lên trên tỉnh.
Đã lên trên ấy, Hàn Quốc Bân cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Hôm trước trên đường về nghe Lý Đại Nguyên nói, anh cũng đã khuyên anh ta, làm nhiều năm rồi, cũng đừng chạy mãi ở bên ngoài nữa.
Chẳng qua khuyên thì khuyên, Lý Đại Nguyên hiển nhiên rất mong chờ đến ngày dọn lên tỉnh, hưởng thụ những ngày tháng thoải mái.
Đương nhiên là một mình anh ta dọn lên trên tỉnh ở.
Hàn Quốc Bân còn có thể nói gì?
"Chiếc xe vận tải này cậu có muốn mua lại hay không, nếu muốn thì tôi để lại giá một ngàn đồng tiên sang tay cho cậu?" Lãnh đạo nhìn anh hỏi.
Hàn Quốc Bân đôi mắt tức khắc sáng lên: "Xe này mà còn có thể bán cho tôi sao?"
"Có thể chứ." Lãnh đạo gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận