Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 397: Ban Thit Heo

Chuong 397: Ban Thit HeoChuong 397: Ban Thit Heo
Dầu đậu phong và dầu đậu nành vô cùng dễ bán, hơn nữa lợi nhuận cũng khá cao, trước đây mới có hai máy ép thì còn hơi ít, nhưng giờ đã có thêm 4 máy nữa tổng cộng là có sáu máy, cũng không ít chút nào.
Nếu lại có nguồn đậu nành và đậu phộng đầy đủ vậy thì nguồn hàng của cửa hàng sẽ không đứt đoạn.
"Anh hai, anh bỏ nhiều tiền như vậy để mua chiếc xe tải chỉ để thu mua chút đậu nành và đậu phộng thôi ư?" Tống Hiểu Ngọc hỏi.
"Không thì phải làm gì hả?" Hàn Quốc Bân hỏi, lại nhìn hai người bọn họ một hồi rồi nói: "Sau khi mấy đứa vào thành phố, giờ đang làm gì rồi?"
Đang làm cái gì, chẳng làm gì hết cả.
Đây là trong lòng Trương Giang chửi thầm, hắn cũng cảm thấy cậu ba mợ ba này đúng là người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt cả con voi, đi theo vợ hắn làm chút buôn bán nhỏ như vậy không tốt ư, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện mở nhà xưởng, không thể nghĩ thứ gì thực tế hơn à?
Kể cả có cho bọn họ nhận thầu, nhìn hai người bọn họ như mò đá qua sông, có khả năng phát triển tốt? Nếu làm không tốt có khi còn bồi cả gia sản vào, cũng chẳng còn cơ hội làm lại nữa.
Dù sao đi nữa thì Trương Giang cũng không coi trọng.
Hàn Quốc Lâm trần chờ nói: "Vậy anh hai, anh cảm thấy bọn em nên làm cái gì?"
"Thử đi bày quán trước, nếu cảm thấy ổn định thì đi thuê chỗ rồi mở cửa hàng." Hàn Quốc Bân bảo.
Hàn Quốc Lâm liền nhìn về phía Tống Hiểu Ngọc, Tống Hiểu Ngọc hỏi: "Không còn công việc nào khác dễ làm sao anh?"
Hàn Quốc Bân nói: "Hay là đi bán thịt heo? Nếu mà cần ấy, tôi sẽ cho cô chú nguồn cung cấp."
"Vậy chẳng phải Quốc Lâm sẽ thành đồ tể ư?" Tống Hiểu Ngọc đáp.
Hàn Quốc Bân nhìn vào mắt cô ta: "Bán thịt không mất thể diện."
Hàn Quốc Lệ vội nói: "Em cũng cảm thấy rất tốt, đi bán thịt heo khẳng định kiếm được của thiên hạ không ít, hiện tại người ta tiêu thụ thịt nhiều như vậy cơ mà!"
Còn Trương Giang và Trần Nhu thì im lặng không nói câu nào.
Trương Hào Hào ngồi xem ti vi một bên hỏi: "Cậu hai, cái ti vi này mua mất bao nhiêu tiên?"
Hàn Quốc Bân trả lời nó, cũng hỏi nó dạo này học hành như thế nào.
"Cũng chỉ học linh tinh lặt vặt thôi ạ, cháu cũng không biết cứ học như vậy tiếp có ổn không." Trương Hào Hào thở dài nói.
Mỗi ngày mệt chết đi sống lại cũng giống hệt như con la này người sai xử.
"Xứng đáng, bảo cháu học hành tử tế không học, cháu xem hai đứa An An Võ, tất cả đều là sinh viên, sau này ra trường đều sẽ làm những công việc có thể diện." Hàn Quốc Lệ không nhịn được dạy dỗ.
Hai anh em nhà An An Võ lúc học cấp ba cũng không ở nhà mà là ở kí túc xá trong trường nhưng mỗi dịp được nghỉ sẽ tới đây, dì nhỏ của bọn họ luôn hầm canh gà canh thịt cho họ bồi bổ, tới uống chén canh thôi cũng được.
Đương nhiên hai đứa cũng đi qua bên cửa hàng để giúp đỡ, hai đứa đều có tính cách rộng rãi và tốt bụng, điều này Hàn Quốc Lệ đương nhiên biết, mấu chốt là chúng còn có thành tích rất tốt.
Tuy rằng không khải top đầu trường nhưng mà cũng không kém, hai đứa đều thi đỗ đại học và ra khỏi tỉnh đi học rồi.
Hàn Quốc Lệ vô cùng hâm mộ họ.
Sao đứa con trai này của cô ta lại là bùn nhão không thể trát tường như vậy chứ, cũng có bao giờ bắt nó làm việc nặng mà, con nhà người ta đi học về còn giúp bố mẹ làm nông kia kìa.
"Hiện giờ cũng đã thế rồi, có gì đáng để nói nữa, sau này cố gắng mà làm, mình biết tí kĩ thuật cũng không đến nỗi quá kém đâu." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ bảo: "Hiện tại em chỉ trông chờ vào Dao Dao có thể thi đỗ được vào đại học."
"Cô mua cho nó hai bộ quần áo xinh đẹp, nó sẽ hồi đáp em bằng cách mang bài 90 điểm trở về, cứ thế nỗ lực kiểu gì cũng đỗ được đại học." Trần Nhu cười nói.
Hàn Quốc Lệ cười cười.
Bởi vì không còn sớm nữa nên bọn họ cũng không ở lâu mà kéo nhau về rồi.
Trên đường trở về Hàn Quốc Lệ kéo em trai mình lại, nói: "Chị thấy anh hai nói không tồi, hiện giờ nhu cầu thịt heo tăng nhanh, ngày nào nhập hàng là thấy tiền ngày đó, bán thịt heo cũng khá được.
Hàn Quốc Lâm cũng hơi động tâm, hắn cảm thấy kì thật cũng không thể kém tới quá mức, chẳng sợ kiếm ít một chút cũng không sao, cũng không đếm mức miệng ăn núi lở như thế.
Đêm đến liền nói chuyện này với Tống Hiểu Ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận