Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 399: Một Vạn Đồng Tiền

Chương 399: Một Vạn Đồng TiềnChương 399: Một Vạn Đồng Tiền
Thiết Đản nhìn thấy chú hai mình tới liền cười chỉ vào vợ mình nói với anh: "Chú hai, đây là vợ cháu."
Vợ của Thiết Đản hơi thộn mặt mà hô một câu chú hai, sau đó lại hướng tới Hàn Quốc lâm hô một câu chú ba.
Hàn Quốc Bân gật gật đầu nói: "Hôm trước chú mới về tới nên hôm nay mới về được nhà, cháu kết hôn chú không về kịp được."
"Hàng Hàng tới cũng được rồi ạ." Thiết Đản nói.
Hàn Quốc Bân mới nhìn về phía anh trai chị dâu của mình nói: "Anh cả, anh hô một tiếng với người trong thôn, bảo mọi người tới đây tính tiền, năm nay em về muộn quá, cũng để mọi người đợi lâu rồi."
"Có gì đâu, chẳng ai sợ chờ chú cả." Anh cả cười nói.
Anh cả đi gọi người, Hàn Quốc Bân liền lấy sổ ra tính tiền cho chị dâu mình, tổng cộng là hơn 350 đồng tiền, mao tiền cũng không ít.
Chị dâu cả cười nói: "Lương thực đã đưa tới chú tuyệt đối yên tâm, tất cả đều có chất lượng tốt, phơi khô, không dính chút hơi nước nào."
"Em biết." Hàn Quốc Bân gật đầu.
Không lâu sau những người khác cũng tới đây tính tiền, nhiều thì có tới 500 đồng, ít cũng phải được cả trăm đồng tiền.
Hàn Quốc Lâm ở bên cạnh nhìn, nhỏ giọng nói: "Tiền của anh không phải mua xe hết rồi à?"
Mới qua một lúc thôi mà anh hai của anh ta đã tiêu bao nhiêu tiền rồi? Chỗ này cũng sắp đến 1 vạn rồi dil
"Vừa mượn được lão Dương" Hàn Quốc Bân bình tĩnh nói
Mọi người trong thôn đều nhận tiền, tất nhiên ai cũng rất vui vẻ, sôi nổi hỏi thăm Hàn Quốc Bân, hỏi về việc TV.
Chị dâu Hàn lần trước sau khi qua đó trở về, đã đi kể khắp các nơi trong thôn.
Nói nhà chú hai mua một cái TV lớn, những bộ phim điện ảnh đó rất là hay, hơn nữa mở ra là có thể xem rồi, đi qua nhà chú ấy là có thể xem phim điện ảnh dễ dàng!
Hôm nay rảnh rỗi mọi người đều hỏi.
"TV rất khó mua, không dễ tìm đâu, giá cũng phải hơn một ngàn đồng tiền" Hàn Quốc Bân nói.
Con số này chị dâu Hàn cũng đã nghe Trần Nhu nói từ trước rồi, cũng về trong thôn nói hết rồi, nhưng bây giờ nghe Hàn Quốc Bân nói ngay trước mặt, vẫn không nhịn được mà lên tiếng suýt xoa.
Hơn một nghìn đồng tiền nha, như vậy đúng là quá đắt rồi, nhưng cũng khó trách, dù sao thì đó cũng là TV lớn.
Hàn Quốc Cương hỏi: "Quốc Bân, TV đen trắng thì bao nhiêu tiền vậy?"
"Rẻ hơn không ít, tính trên phiếu thì hơn trăm một cái." Hàn Quốc Bân nói, hiện giờ TV lớn kia xuất hiện, TV đen trắng cũng giảm giá một chút, trước kia muốn mua thì cũng phải bỏ ra hàng nghìn đồng tiền.
"Lúc nào rảnh, mang một chiếc ve cho em được không? Bao nhiêu tiền tính sau" Hàn Quốc Cương cười nói.
"Được thôi" Hàn Quốc Bân nói: "Chắc chắn là đen trắng, không muốn TV lớn hả?"
"Đen trắng là được" Hàn Quốc Cương nói.
Đương nhiên Hàn Quốc Cương đây là muốn mua TV người trong thôn cũng rất cảm khái.
Hàn Quốc Cương đúng là giàu rồi nha.
Vừa hết tháng chạp, 27 tết, khi cả gia đình trở về trong thôn chị dâu Hàn cũng đã nói với Trần Nhu về chuyện này.
"Bây giờ chú Quốc Cương ở trong thôn cũng càng ngày càng có địa vị và danh vọng, bí thư chi bộ trong thôn cũng muốn bồi dưỡng chú ấy". Chị dâu Hàn vừa giúp lau tủ vừa nói.
Vào thời gian này mỗi năm Trần Nhu cũng đều trở về dọn dẹp nhà cửa, nói: "Em cũng thấy cuộc sống của chú Quốc Cương không tồi". "Lại nói tiếp cái người Diệp thanh niên trí thức này cũng là người tàn nhẫn, chẳng sợ cô ta không có tình cảm với chú Quốc Cương đi, nhưng dù sao cũng có nhiều năm tình nghĩa vợ chồng, Hổ Nữu và Tiểu Hổ cũng là do cô ta sinh ra, thế mà lại một đi không trở lại thật" chị dâu Hàn nói.
"Không trở lại mới tốt, nhưng đến thiêu cao hương" Trần Nhu không khách khí nói.
Chị dâu Hàn cười ra tiếng, nói: "Như vậy chẳng lẽ còn không phải thiêu cao hương, cô ta đi rồi, chú Quốc Cương càng ngày càng giàu lên, bây giờ mua TV chỉ cần mở lên người đến nhà cũng chật kín".
Không chỉ Chu Trân, còn có mấy người Thái Lệ Hoa còn có cả vợ của Đại Quý đến đây giúp đỡ.
Trần Nhu cười nói với vợ Đại Quý: "Em xem sổ sách, năm nay lại là chị và anh Quý kiếm được nhiều nhất nha"
Vợ của Đại Quý cười nói: "Cũng không phải là tại vì cả người chỉ còn lại chút sức lực này thôi sao"
Từ sau khi chia ruộng khoán lương thực cho từng nhà, bây giờ ai còn không phải dốc hết sức lực mà làm cơ chứ.
Chị dâu Hàn lại hỏi Chu Trân: "Chuyện lần trước còn ầm 1 nữa không?"
"Chuyện gì?" Trần Nhu nghe thấy, cũng hỏi thăm.
"Đúng là trong thôn cũng khó tìm ra chuyện như vậy" Thái Lệ Hoa châm biếm. Mọi người vừa làm việc vừa kể lại chuyện của nhà Chu Trân.
Chồng của Chu Trân, Mã Đại Phát là con cả, bên dưới còn mấy người em gái nữa rồi mới đến em trai Mã Tiểu Phát của anh ta, hai ông bà già cũng thiên vị Mã Tiểu Phát.
Mấy năm trước Mã Tiểu Phát đã kết hôn, cả gia đình cũng ở chung với hai ông bà già.
Năm đó Chu Trân và Mã Đại Phát xây được nhà ngói, Chu Trân còn sang bên này khóc, khóc vì vui vẻ.
Nhưng mà Chu Trân lại tràn ngập mong chờ đối với tương lại, bởi vì cô ta và người đàn ông của cô ta đều là người có tính cách độc lập, không cần dựa vào người khác, tự mình làm việc nhà cũng không kém người khác một chút nào.
Nhưng năm nay, bà Mã lại có ý muốn gộp hai nhà lại với nhau để làm việc.
Đây là ý gì?
Mọi người trong thôn ai nghe qua cũng đều hiểu, đây là hai vợ chồng nhà Mã Tiểu Phát lười không muốn làm việc nên đánh chủ ý lên người anh trai và chị dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận