Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 403: Phát Bao Li Xi

Chương 403: Phát Bao Li XiChương 403: Phát Bao Li Xi
Nhưng mà năm nay lại muốn cho tất cả anh em mấy đứa ra ngoài làm có thể thấy được hành động của nhà chú ba tạo ra kích thích lớn như thế nào với chị dâu cả.
Hàn Quốc Bân không nói gì cả, cháu mình mình dùng khẳng định tốt hơn thuê người ngoài, rốt cuộc thì mấy cái sổ sách gì đó, càng là người nhà càng tốt.
Nhà có tiền hay không có tiền thì ăn tết cũng giống nhau cả.
Đêm 30 cuối năm, cả gia đình quây quần bên nhau ăn bữa cơm cuối năm.
Ăn được một nửa thì anh cả và chị dâu Hàn tới đây, hai người họ đã ăn trước ở nhà rồi nhưng mà tới đây vẫn ngồi vào bàn cho náo nhiệt.
Hàn Quốc Bân còn uống vài ly với anh cả của mình, chị dâu cả cũng uống một chút, rượu Ngũ Lương Dịch vô cùng đậm vi.
Sau khi ăn uống thu dọn đồ vật xong thì tụ tập nói chuyện, một lát sau Trần Nhu và chị dâu cả liền tới bên nhà Chu Trân sau đó bảo mấy đứa con đi gọi Thái Lệ Hoa và vợ Đại Quý tới tất nhà CHu Trân để tụ tập.
Còn Hàn Quốc Bân thì dẫn theo bọn nhỏ đi qua nhà ông bà nội chúc tết.
Cho dù có không ưa gì nhau nhưng bối phận đặt ở đó, vẫn là phải tới cúi đầu chúc tết.
Sắc mặt bà Hàn lạnh nhạt nhưng mà ông Hàn lại rất cao hứng.
Đặc biệt đối với đứa cháu trai vẫn đang đi học Hàn Hàng, còn hỏi thăm thành tích Hàn Chu, biết được Hàn Chu đang học lớp 10 rồi, ông liên tục nói tốt: "Lão nhị đúng là biết dạy con cái."
Tiếp đó chính là phát bao lì xì.
Bà Hàn chưa cho ông Hàn đã lấy tiền ra, cho Hàn Hàng và Hàn Chu mỗi đứa đồng tiền, bảo hai đứa cất giữ mà mua đồ dùng học tập.
Hai anh em Hàn Hàng nhìn về phía cha mình, Hàn Quốc Bân gật đầu ý bảo hai đứa cứ nhận lấy là được.
Hàn Chanh bĩu môi, lão tứ cũng không vui tí nào, nhưng mà trước khi tới mẹ bọn họ đã dặn qua rồi, cho dù không vui cũng không được nói.
Hàn Quốc Bân cũng phát bao lì xì cho cha mẹ mình, mỗi người lì xì một bao mười đồng tiền.
"Sao chị dâu không tới đây?" Tống Hiểu Ngọc cười hỏi.
"Cùng chị dâu cả sang nhà chị Trân ngồi chơi rồi." Hàn Quốc Bân nói.
Tống Hiểu Ngọc cảm thấy cô ta không thể nào hiểu rõ được vợ của anh hai.
Vào thành phố sống đã nhiều năm như thế rồi vẫn còn kết giao với đám phụ nữ trong thôn, mà vào thành lâu như thế những năm gân đây khí chất và tướng mạo tăng lên không ít.
Nhưng mà bản chất thì chưa từng thay đổi, vẫn chỉ là một người đàn bà nông thôn thôi.
Hàn Quốc Bân không ngồi lâu, một lúc sau liền dẫn bọn nhỏ về nhà.
Bà Hàn liền hỏi Hàn Quốc Lâm: "Anh hai anh thật sự nợ bên ngoài nhiều tiền như thế?"
"Vâng." Hàn Quốc Lâm gật đầu nói.
"Em lại không cảm thấy sẽ nợ nhiều như vậy, anh hai đi làm nhiều năm như vậy, cửa hàng kia của chị hai cũng mở được nhiều năm thế rồi, chẳng lẽ trong nhà không tích cóp được chút nào ư?” Tống Hiểu Ngọc không tin lắm.
"Kiếm thì kiếm được không ít, nhưng những việc lớn trong nhà đều cần dùng đến tiền cả." Hàn Quốc Lâm lắc đầu nói.
Những thứ như tỉ vi đó, có thứ nào không dùng đến tiền?
Tống Hiểu Ngọc không nói gì nữa, hiện giờ với điều kiện của nhà anh hai, cò ai so được nữa?
Trong nhà cái gì cũng có, dù là tỉ vi cũng là tỉ vi loại to!
"Ở trên thành phố mua nhiều đồ như thế cũng không thấy mua về cho chúng ta thứ gì." Bà Hàn đen mặt nói.
"Không phải anh hai đã cho một cái radio và quạt điện rồi ư?" Hàn Quốc Lâm nói.
"Cái này thì tính gì, tỉ vi lớn nó còn mua rồi, tôi và cha anh tới bây giờ còn chưa biết cái ti vi có hình dạng như thế nào." Bà Hàn nói.
Sau đó bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể: "Lần trước tôi bị bệnh phải vào thành phố nằm viện, vợ thằng hai chưa một lần nào qua thăm, trong mắt cô ta còn có bà già này không? Sau đó tôi muốn đến nhà vợ chồng nó ở vài ngày, cô ta không thèm phải ứng tôi câu nào, vẫn là chị của anh đón tôi về!"
Nói đi nói lại rất nhiều lần, Tống Hiểu Ngọc không có hứng thú nghe, liền xoay người trở về phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận