Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 409: Không Biết Đủ

Chương 409: Không Biết ĐủChương 409: Không Biết Đủ
Trần tam ca tự nhận chính mình không phải là loại người khắc nghiệt.
Nhiều năm như vậy anh vẫn không nói gì. Dù anh biết toàn bộ tiền tích cóp của vợ mình đều mang vè cho nhà mẹ đẻ nhưng anh cũng chưa từng nói qua nửa câu.
Rốt cuộc đó vẫn là nhà mẹ đẻ của cô, cô thích cho thì cứ cho thôi. Tuy rằng thu nhập trong nhà đều do mẹ anh cất giữ nhưng anh cũng đưa cho cô không ít.
Trước kia không nhiều lắm, một năm có khoảng mười mấy hai mươi đồng, thế nhưng hiện giờ một năm kiểu gì cũng có đến bốn năm chục đồng tiền.
Trên cơ bản thì những khoản tiền tích cóp này cô đều mang về cho nhà mẹ đẻ, nhưng chẳng sao cả, trong nhà cũng không thiếu chút tiền này.
Thế nhưng nhà mẹ vợ này của anh nào có biết đủ? Thấy điều kiện nhà chồng của con gái tốt lên thì càng ngày càng tiêu tiền nhiều hơn, đây là coi tài sản nhà họ Trần như vật trong túi mình đấy à? Không lấy được tiền thì lại đánh vợ anh.
Sao mà Trần tam ca không biết hết những chuyện này chứ.
Chẳng qua anh chỉ nhớ kỹ chuyện này trong lòng chứ không nói gì, bởi vì cô vợ này của anh chính là ngứa dạ, tự mình muốn về đó ăn đánh. Thế nhưng bây giờ cô lại có ý nghĩ đưa anh em nhà mẹ đẻ tới đây làm việc, thật đúng là nghe lời mẹ cô mà. Cây đao trong tay Trần tam ca không chịu nổi nữa.
Cần phải một đao cắt đứt cái ý tưởng dựa hơi này thôi.
Cho nên có vài lời nói trước kia chưa từng nói qua nhưng hiện giờ anh cũng thật sự không thèm khách khí nữa.
Trần tam tẩu đâu biết rằng anh có ý kiến lớn như vậy đối với nhà mẹ đẻ của mình. Cô bị anh nói đến mức không chịu nổi, đáp lại: "Cha mẹ em bọn họ cũng không dễ dàng gì..."
"Bọn họ không dễ dàng thì liên quan gì đến anh? Bọn họ tuyệt hậu hay gì, ba đứa con trai tất cả đều chỉ để trang trí hả? Anh còn nghe nói, hiện giờ chị cả của em đã bị anh rể cả đuổi ra khỏi nhà rồi, bây giờ đang ở trong căn phòng rách nát ở trong thôn kia đúng không? Có phải em cũng muốn học theo chị ấy hay không? Nếu muốn thì cứ nói, anh cho em chút thể diện, hiện tại dọn hết đồ đạc về đi, hai chúng ta cũng coi như là đã hết duyên!" Trần tam ca hừ lạnh nói.
Hiện giờ anh rể kia của anh đã đuổi chị vợ ra khỏi nhà sau đó tái hôn, cưới một quả phụ về nhà.
Ngay cả con trai con gái ruột của họ cũng đều gọi người quả phụ kia là mẹ, còn mẹ ruột thì chẳng ai thèm để ý tới nữa. Sắc mặt Trần tam tau trắng bệch đi, cuộc sống hiện tại của chị cả cô thực sự quá thê thảm. Cô vội vàng nói: "Em không có trộm tiền trong nhà để cho nhà mẹ đẻ, số tiền em cho nhà mẹ đẻ đều là em tích cóp được!"
"Em muốn tích cóp thì cứ tích cóp đi. Anh chỉ hỏi em một câu, em có còn muốn sống cuộc sống thế này nữa hay không?" Trần tam ca hỏi.
Sau này việc buôn bán của anh khẳng định là càng làm càng lớn, anh tuyệt đối không cho phép vợ mình kéo chân sau làm hại đến cả nhà. Lần này nhất quyết phải cắt đứt ý định kia của cô, nếu không sau này nhà bên kia sẽ thường xuyên gây chuyện, có phiền hay không cơ chứt
Tiếng nói chuyện của hai chồng trong phòng tuy không lớn, nhưng mẹ Trần đang thò qua lén nghe góc tường đã nghe được hết.
Sau đó bà không tiếp tục nghe thêm nữa mà về phòng nhỏ giọng kể cho chồng mình nghe về chuyện này.
"Nhà bên kia cũng thật là kỳ cục." Cha Trần cũng biết chuyện về chị cả của con dâu ba. Làng trên xóm dưới mười dặm đều truyền tai nhau cô gái kia chính là điển hình của việc trộm đồ nhà chồng. Người dân nơi đây mỗi khi dạy dỗ con dâu về việc lấy tài sản của nhà chồng để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì đều lấy cô ấy làm ví dụ.
Lần trước người nhà bên đó cũng tìm tới đây một lần rồi, thế nhưng mẹ Trần trực tiếp tống cổ đuổi ra ngoài, ngay cả cổng cũng không cho vào.
Mẹ Trần cảm thấy nhà thông gia bên kia thực sự quá cực phẩm. Hơn nữa cũng không hiểu, đây là dạy dỗ con gái kiểu gì vậy? Sao có thể dạy con gái mình phải máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi vì nhà mẹ đẻ như vậy cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận