Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 413: Ông Chủ Hàn Quốc Bân

Chương 413: Ông Chủ Hàn Quốc BânChương 413: Ông Chủ Hàn Quốc Bân
Thế nhưng chính Hàn Quốc Lệ lại không nhịn được oán giận với cô: "Bây giờ nha đầu Dao Dao chết tiệt kia càng ngày càng làm em bực mình. Nó có vài việc không hài lòng liền trực tiếp đưa bà nội của nó tới nhà em ở!"
Trần Nhu cười cười: "Chị nhìn Dao Dao từ nhỏ đến lớn, con bé là dạng øì tự chị biết rõ."
"Bà nội của nó là cái dạng gì? Người như vậy mà cũng có thể đưa tới trong nhà sao? Sau này em còn phải đề phòng cả trộm trong nhà nữa rồi!" Hàn Quốc Lệ nói.
"Làm bánh bao cẩn thận di làm xong thì về nhà sớm một chút." Trần Nhu liền nói.
Ngoài ra không nói thêm gì nữa.
Ý tốt muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ của Hàn Quốc Lệ không hề sai, nhưng cô lại không hiểu rõ cái tính tình kia của vợ em trai mình.
Việc cho tam phòng ở nhờ bên đó, ngay từ lúc đầu Trần Nhu đã cảm thấy cô ấy làm không đúng rồi.
Hiện giờ mâu thuẫn cũng là do quyết định lần trước mang tới, chậm rãi mà tự xử lý đi.
Cuộc sống của Trần Nhu gần đây tương đối thư thái.
Mẹ cô đã về nhà, rốt cuộc thì việc phải làm trong nhà cũng không ít, có nhieu máy ép dầu như vậy cơ mà. Bắt đầu từ năm nay ngay cả cha cũng không đi trồng trọt nữa, trực tiếp giao việc này cho anh cả anh hai đi làm.
Ông thì ở lại trong nhà giúp đỡ quản lý xưởng ép dầu.
Bởi vì Hàn Quốc Bân cũng thu rất nhiều đậu phộng đậu nành tới đây cho nên mỗi ngày đều ra không ít dầu.
Cửa hàng gạo và dầu của Trần Nhu có Thiết Đản và cả vợ Thiết Đản trông coi. Vợ Thiết Đản đang mang thai, bụng hiện giờ đã hơn bốn tháng. Đây chắc hẳn là sau khi kết hôn vào năm ngoái, không lâu sau thì có thai.
Hai vợ chồng tự mình thuê một phòng ở, tự mình nấu cơm và trông cửa hàng, tiền lương một tháng khoảng trăm đồng tiền.
Sổ sách xuất nhập một phân tiền cũng không sai lệch, Trần Nhu thực sự rất hài lòng, trong nhà mà hầm canh gà thì đều múc một chút ra để lão nhị đưa qua bên đó cho hai vợ chồng bồi bổ.
Năm sau Lư Đản sẽ đi thi bằng lái. Hiện giờ Hàn Quốc Bân luôn để Lư Đản lái xe cùng mình. Lư Đản được trả 60 đồng tiền một tháng để lái xe đi thu hàng hóa với chú hai cậu.
Hôm nay Trần Nhu thấy Hàn Quốc Bân trở về với khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi liền nói: "Anh thử tìm xem có ai đáng tin không rồi bồi dưỡng thêm hai người, ve sau để bọn họ đi tự đi thu hàng hóa là được."
"Người cũng đâu có dễ tìm như vậy." Hàn Quốc Bân nói.
"Em thấy con trai cả Cẩu Tử của vợ Đại Quý cũng không tồi đâu." Trần Nhu gợi ý.
Lại nói, người ở quê đặt tên tùy tiền thật sự, con trai cả của vợ Đại Quý gọi là Cẩu Tử. Đương nhiên cậu cũng có cái đại danh, gọi là hoàng phấn. Chỉ là mọi người đều quen rồi nên vẫn luôn gọi cậu là Cẩu Tử.
Tụi Thiết Đản Lư Đản cũng có đại danh, nhưng mọi người đều quen miệng gọi thế kia rồi.
"Cẩu Tử không được, chưa từng đi học. Anh muốn tìm người đã từng đến trường cơ." Hàn Quốc Bân nói.
Hàn Quốc Bân cũng cảm thấy từ lúc mình bước vào tuổi 40 thì thể lực có chút yếu đi. Năm nay đã 40 rồi, nên tìm thêm hai thanh niên tâm khoảng 20 tuổi nhà ở trong thành bên này.
Nếu Hàn Quốc Bân thấy ổn thì sẽ tự mình dạy người đó lái xe, dạy xong rồi mới đi thi bằng lái, tiền thi lấy bằng là do tự bọn họ chỉ trả. Anh dạy lái xe cho đã là quá tốt rồi, sao còn phải cho cả tiền thi bằng nữa chứ.
Bao gồm cả đứa cháu trai Lư Đản này, tiền thi bằng đều do cậu tự nộp.
Thi xong bằng lái, dẫn theo ra ngoài vài lần, sau đó để cho Lu Đản và cả hai người nhân viên mới này tự lái xe đi thu hàng hóa.
Ông chủ Hàn Quốc Bân bây giờ cực kỳ nhàn hạ.
Mỗi ngày tới buôn bán ở tiệm tạp hóa bên này thật sớm, cùng với vợ mình cùng nhau ra ngoái, sau đó lại cùng nhau về nhà.
Đảo mắt đã đến tháng sáu.
"Vợ à, sao anh cảm giác cuộc sống này của chúng ta lại thư thái đến vậy nhỉ?" Tối hôm nay Hàn Quốc Bân nằm cùng vợ mình, phe phẩy quạt, cảm thấy mỹ mãn mà nói.
"Thư thái là được rồi, đừng rảnh quá mà đi gây chuyện để em phải giải quyết đấy." Trần Nhu cười mắng.
"Nhà ta thì làm gì có chuyện gì được chứ." Hàn Quốc Bân ôm cô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận