Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 421: Khinh Thường Chúng Ta

Chương 421: Khinh Thường Chúng TaChương 421: Khinh Thường Chúng Ta
Mà nói tiếp thì cũng chẳng còn biện pháp gì, người là Hàn Quốc Lệ tiếp đón đến thành phố, nhưng mà nếu hai vợ chồng nhà kia không kiếm được bát cơm thì mọi người đều sẽ tìm đến hỏi Hàn Quốc Bân.
Có đôi khi Trân Nhu cũng phải thay người đàn ông của mình chịu đựng tới muốn điên lên.
Nhưng mà anh là kiểu người lòng dạ rộng rãi, không vì chuyện này mà tức giận, bảo giúp thì giúp.
Mà hiện tại Hàn Quốc Lâm và Tống Hiểu Ngọc còn chưa dọn khỏi nhà Hàn Quốc Lệ ra, Trần Nhu cũng thấy được Hàn Quốc Lệ bắt đầu nôn nóng.
Nghe Dao Dao nói hiện tại trong nhà gà bay chó sủa không một ai có thể sống yên ổn được cả.
Nhưng mà chuyện này Trần Nhu không muốn xen vào tí nào, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt, không sợ làm loạn tới bên nhà cô.
Thế nhưng Tống Hiểu Ngọc lại muốn tới tâm sự với cô vài câu giữ lâu trong lòng rồi.
Trần Nhu thầm hỏi tại sao mà người nào cũng muốn tâm sự vài câu thật lòng với cô, mặc kệ là Từ Ngọc Mai hay Tống Hiểu Ngọc, mấy người này không một ai cô thân thiết cal
Chờ nghe xong Tống Hiểu Ngọc tâm sự Trần Nhu thâm cười, lúc ấy đại khái Hàn Quốc Ban bị mấy lời nói như thể sai khiến anh hai làm việc của cô ta làm cho bực mình, nói với cô ta một câu đúng là ngựa không biết mặt mình dài.
Nhưng mà Trần Nhu cảm thấy Quốc Bân nhà cô nói không sai tí nào.
Tống Hiểu Ngọc tới nhà cô để nói linh tỉnh cái gì vậy?
Đầu tiên là tới đây nói Dao Dao không hiểu chuyện thế nhưng còn mắng cả chủ chứa của mình, hiện giờ trong nhà loạn như nồi cháo, ngay lần trước Tống Hiểu Ngọc còn đánh mất ba đồng tiền, bởi vì đặt trên ngăn tủ quên cất, nháy mắt không biết ai cầm mất.
Lúc ấy bắt đầu cãi nhau, nhưng mà không có kết quả, bà Trương cắn chặt nói cô ta tự vứt lung tung xong bắt đầu kêu gào bôi nhọ người khác.
"Số tiền kia lúc ấy em nhớ rõ ràng mà, sao có thể quên mất được, trong nhà cũng chỉ có mỗi bà ấy, không phải bà ấy lấy thì ai lấy, vậy mà bà ấy còn không nhận, từ khi bà ấy vào ở, không có một ngày nào được sống yên ổn cả!" Tống Hiểu Ngọc nói như vậy.
"vậy tại sao cô không dọn đi?" Trần Nhu trực tiếp hỏi.
Nếu mà Tống Hiểu Ngọc không tới nói, Trần Nhu cũng không nhiều lời làm gì, nhưng cô ta đã tới tận nhà oán giận với cô, đương nhiên là Trần Nhu dám thuận miệng tiếp chuyện mấy câu như vậy.
Nếu sống không yên ổn được, vậy tại sao không đọn đi?
"Hiện giờ cả gia đình chỉ dựa vào Quốc lâm, nếu dọn ra ngoài thì còn phải tiêu thêm bao nhiêu phí nữa? Hơn nữa rất nhiều đồ đạc cần phải mua về, chuyển nhà đâu cứ nói chuyển là chuyển được?" Tống Hiểu Ngọc nói.
"Đó là nhà cô ba, điểm này cô nên hiểu, cô muốn ở đó mẹ chồng cô ấy cũng muốn ở đó, không có chỗ để nói lí lễ, nhà cô muốn dọn ra ngoài phải tiêu phí không ít tiền, nhưng mà chuyện làm ăn của sạp thịt heo ổn định cũng không lo nữa, ở nhà cô ba mấy ngày nay cũng đủ rồi." Trần Nhu bảo.
Cô biết nói những lời này sẽ khiến người khác không vui, nhưng mà Trần Nhu cũng dám nói.
Chuyện này đích xác Hàn Quốc Lệ xử lý không chu toàn, nhưng mà mục đích ban đầu của cô là tốt, lỗi sai lớn nhất không nên đổ lên đầu cô ấy.
Là trong lòng hai vợ chồng chú ba này quá cay nghiệt.
Đương nhiên là Tống Hiểu Ngọc không hài lòng, rõ ràng cô ta đến đây để kể lể với cô, hiện tại còn bị cô dạy ngược lại nói bọn họ ở nhờ lâu quá rồi, nhanh tự giác mà dọn ra đi thôi, sao mà cô ta có thể vui được?
ban đêm bắt đầu oán giận với Hàn Quốc Lâm: "hiện giờ kiếm được tiền rồi nên thái độ càng ngày càng cao ngạo!”
"Dọn đi thôi." Hàn Quốc lâm thở dài, đáng lẽ hắn nên dọn đi từ sớm, hiện tại anh rể hắn nhìn thấy hắn cười cũng không thèm cười một tiếng.
"Dọn ra ngoài cái gì cũng phải mua, vất vả lắm nhà ta mới tích cóp được chút tiền.." Tống Hiểu Ngọc không đồng ý.
"Không dọn đi cứ sống như này em vui không? Hiện giờ anh còn tính ổn định, ngay mai em nên đi tìm phòng ở, thân thích cần phải giữ gìn quan hệ tốt." Hàn Quốc Lâm nói.
Hai mắt Tống Hiểu Ngọc đỏ lên: "Hiện giờ bọn họ đều làm giàu lên rồi nên toàn khinh thường chúng ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận