Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 422: Có Gì Ghê Gớm

Chương 422: Có Gì Ghê GớmChương 422: Có Gì Ghê Gớm
Không phải chỉ là ở nhờ thôi sao, ăn uống dùng cô ta đều mua về hết, lại không ăn ở trong nhài
"Đừng nói mấy lời này, ai khinh thường chúng ta? Khinh thường mà còn tiếp đón chúng ta lên đây sống sao?" Hàn QUốc Lâm nói.
"Chẳng lễ ai hai anh không cuu mang nổi chúng ta? Em gọi anh ba anh tới đây, anh ấy liền trực tiếp từ chối!" Tống Hiểu Ngọc cãi lại.
"Lúc ấy anh đã nói với em rồi, anh hai anh phải ra mặt để anh có thể mở sạp thịt, bên lò giết heo bên kia đều biết rằng anh được nhận là do nhờ mặt mũi của anh hai, bằng không cũng không có vé đâu, năm nay cũng mới chính thức cung cấp hàng cho anh, để anh có nhiều hằng như vậy bán, lúc ấy đã bảo em đừng đi rồi, em còn cố đi!" Hàn Quốc Lệ nói.
Chuyện này đương nhiên anh ta biết, nhưng anh ta không đi, cũng khuyên qua vợ mình rồi, nhưng mà vợ anh ta không có nghe.
Cuối cùng sạp cũng không kiếm được, còn bị anh em vợ oán trách là không giúp được còn gọi người ta qua làm mất mặt, này nên trách ai?
Tống Hiểu Ngọc bực bội nói: "Chẳng phải là bán thịt heo sông thôi ư? Có gì ghê gớm?”
Hàn QU6c lâm nghẹn, nói: "Được Được, em ghê gớm nhất được chưa? Ngày mai nếu em không đi tìm thì sau khi bán xong thịt heo anh đi tìm, nếu em không dọn đi thì anh dẫn các con dọn đi!"
Tống Hiểu Ngọc trực tiếp khóc lên: "Hiện tại tới anh cũng khinh thường em có phải không?"
Hàn Quốc Lâm không muốn nói chuyện với cô ta tẹo nào, hắn không rõ tại sao đang yên đang lành lại thành ra như thế này?
Rõ ràng anh ta cảm thấy như hiện tại đã không tồi rồi, tại sao cô ta lại chướng mắt cảm thấy bán thịt heo không có tí tiền đồ nào, không phải trước đây cô ta cũng chỉ là người bán hàng thôi à?
Hôm sau, sau khi Hàn Quốc Lâm bán thịt lợn xong, anh ấy liền tự mình đi tìm phòng.
Lúc Hàn Quốc Lệ biết chuyện này, còn đặc biệt đến cửa hàng tạp hoá tìm chị dâu của cô: "Chiều nay Quốc Lâm tự mình đi ra ngoài tìm phòng."
"Nên đi tìm từ lâu rồi." Trần Nhu nói.
"Chị dâu, ngày hôm qua có phải chị nói gì với Hiểu Ngọc không, sau khi về nhà, vẻ mặt của em ấy luôn không vui?" Hàn Quốc Lệ nói.
"Em ấy đến đây kể với chị mẹ chồng em trộm tiền của em ấy, chị nói với em ấy nếu không thích sống ở đấy thì dọn ra ngoài sống, hai người họ ở nhờ đấy cũng lâu rồi." Trần Nhu nói.
Hàn Quốc Lệ há miệng muốn nói gì, sau lại chỉ thở dài một hơi.
Nhưng cô ấy có thể nói gì? Cô ấy biết chị dâu là nhìn không nổi nữa, giúp cô nói chuyện, ban đầu cô cũng nghĩ rằng cho em trai em dâu ở nhờ một thời gian, cô ấy không nghĩ đến là hai người họ lại ở lâu như vậy, chỉ nghĩ khi hai người họ có việc làm, có nguồn thu nhập ổn định, thì sẽ dọn đi.
Nhưng mà có một sự khác biệt không hè nhỏ giữa hiện thực và tưởng tượng.
Khiến cho trong nhà không một ngày được yên ổn, đã bao lâu rồi Trương Giang không cho cô một cái nhìn tốt?
Cho nên hôm nay Hàn Quốc Lệ nghe nói em trai cô đi tìm phòng, tìm được rồi sẽ dọn ra, mặc dù trong lòng có chút áy náy, nhưng chiếm nhiều hơn lại là cảm giác hòn đá đè nặng trong lòng bao lâu nay đã được dỡ bỏ.
"Chị dâu, cảm ơn chị." Hàn Quốc Lệ thở dài nói.
"Chuyện này cũng không phải lỗi của em, không trách em, nói chuyện rõ ràng với em rể là được, em rể không phải người hay so đo như vậy." Trần Nhu nói.
Việc này dù là ai cũng đều sẽ khó chịu, nói là ở một thời gian, vậy mà sau đó ở mãi không chịu đi, Trương Giang không vui cũng là điều đương nhiên.
Hàn Quốc Lệ đem việc này kể với Trương Giang, Trương Giang một câu cũng không nói, trực tiếp lấy tiền lương mua cho nhóc tư một đôi giày vải mới!
Khiến cho nhóc tư vô cùng vui sướng, luôn miệng nói dượng ba thật tốt, mời anh ay đến nhà ăn cơm. Bữa cơm này, Trương Giang cũng không đến, mà đi giúp Hàn Quốc Lâm thu xếp đồ đạc chuyển nhà. Chỗ Hàn Quốc Lâm tìm được, xem như là ngôi nhà tốt, mỗi tháng 10 tệ, có chút đắt nhưng mà không cần ở chung với chủ nhà, chỉ có bản thân ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận