Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chuong 430: Tu Xem Lai Ban Than Mình Đi

Chuong 430: Tu Xem Lai Ban Than Mình ĐiChuong 430: Tu Xem Lai Ban Than Mình Đi
Tài liệu đều là miễn phí, do trường học bỏ tiền ra mua, mang về mười mấy quyển sách, tài liệu và còn cả đồ dùng học tập cho Hàn Hàng. Chu hiệu trường còn gọi điện thoại cho lão bạn của ông ở Kinh Thị bên kia để mang không ít bài thi bên đó về cho Hàn Hàng làm.
Hàng xóm xung quanh cũng có con cái học cùng với Hàn Hàng, là phụ huynh nên cũng biết mặt Chu hiệu trưởng, hỏi thăm thử mới biết được là con trai của gia đình này lại học giỏi đến mức đó!
Bởi vì Hàn Quốc Bân và Trần Nhu đều rất điệu thấp, thậm chí hàng xóm xung quanh còn không biết Hàn Hàng là Trạng Nguyên của toàn huyện năm trước.
Nhưng năm nay chuyện lập tức lan truyền khắp nơi. Chu hiệu trưởng tự mình tới đây thăm hỏi gia đình, muốn điệu thấp cũng không điệu thấp nổi.
Lúc ấy Hàn Quốc Lâm ngồi đó chơi cũng nghe được tin này. Sau khi trở về anh liền kể lại, Tống Hiểu Ngọc và Hàn Quốc Lệ đều biết chuyện Chu hiệu trưởng đã tự mình tới cửa tới thăm hỏi gia đình Hàn Hàng.
Sau đó, thành tích của Hàn Tư vốn không tệ lắm trong mắt Tống Hiểu Ngọc đương nhiên biến thành học hành chẳng ra gì. Hàn Tu thấy điểm này của mẹ vô cùng phiền phức. Cũng chẳng phải chỉ có mình cậu kém Hàng ca, tất cả những bạn bè cùng khối đều bị anh áp trên đầu mà, đâu phải là một mình cậu mất mặt đâu?
Mẹ mắng cứ như là cậu ngu xuẩn dốt nát lắm vậy, trong lớp mình thì cậu cũng là một nhân vật có uy tín, có danh tiếng lắm đấy.
Không sao, cậu cứ lén tới đây nhờ Hàng ca chỉ dạy là được. Hỏi một vài loại đề toán học, thu hoạch được cũng không ít.
Hàn Hàng giảng cho cậu vài đề rồi lại vào phòng tự đọc sách.
Hai anh em Hàn Tư Hàn Bác ngồi chơi thêm một lúc, thấy đã muộn nên cũng về nhà.
Tống Hiểu Ngọc thấy hai anh em trở về thì rất không hài lòng nói: "Bây giờ mỗi ngày Hàn Hàng đều đi học bổ túc rồi đấy, Thành tích của hai đứa kém cỏi thế mà vẫn thảnh thơi như vậy, một chút áp lực cũng chẳng có thì sau này sao có thể thi được điểm cao? Sao có thể đậu trường đại học tốt nhất chứ?"
"Con mới vừa đi hỏi bài tập ở chỗ Hàng ca xong mà." Hàn Tư không nhịn được nói.
"Con còn có mặt mũi mà nói à? Nó đứng top 3 trong khối, con thì chỉ vừa vặn thi được hạng 100, vẫn còn đắc ý được à? Sao không phải là con giảng bài tập cho nó mà phải để nó giảng cho con chứ?" Tống Hiểu Ngọc giáo huấn cậu.
Mỗi ngày đều chẳng có chuyện gì hài lòng nổi. Chồng minh so không nổi với chồng nhà người ta, giờ ngay cả con trai cũng không biết cố gắng nữa!
Hàn Tư cúi đầu không nói gì.
Hàn Bác nói: "Mẹ à, mẹ cũng đừng cứ so bọn con với anh em Hàng ca mãi chứ. Có sao thì cứ vậy đi. Trường học nhiều người như vậy mà ai cũng mang ra so sánh, cuối cùng có so nổi không?"
Tống Hiểu Ngọc lập tức mắng: "Chính mấy đứa không có tiền đồ mà còn dám nói lý hả? Cả ngày chỉ biết qua đó xem TV rồi lại xem TV TV hay như vậy chắc!"
"TV đương nhiên là lấy rồi. Nếu nhà mình cũng có thì con với anh trai đã chẳng cần qua đó làm gì. Nhưng mẹ có mua đâu?” Hàn Bác nói.
Tống Hiểu Ngọc suýt chút nữa tức phát khóc. TV đen trắng giá 700 đồng tiền, TV màu thì tận hơn 1000 đồng tiền. Nhà cô muốn mua thì cũng có thể mua đấy, nhưng phải táng gia bại sản mới mua được.
Chỉ vì một cái TV? Đương nhiên TV rất quý giá, nhưng Tống Hiểu Ngọc không nỡ mua chút nào!
"Nếu không phải do cha mấy đứa không có tiền đồ, chỉ biết bày sạp bán thịt thì nhà ta sao có thể nghèo như vậy cơ chứ? Nếu anh ta mà được như bác hai của mấy đứa..."
"Mẹ đừng có mà chê bai cha con! Mỗi ngày phải bận rộn bên ngoài cũng chẳng thấy cha oán giận câu nào, nhưng còn mẹ thì sao? Ngày nào cũng chỉ ngồi trong nhà chơi. Đã vậy ngày nào cha cũng phải nghe mẹ oán giận này oán giận kia. Cha còn chưa nói mẹ sao không có bản lĩnh như bác gái hai đâu, bác ấy còn tự mình mở cửa hàng buôn bán kia kìa!" Hàn Bác nói lớn.
"Thôi, đừng cãi nữa." Hàn Tư kéo tay em trai, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận