Thập Niên 60: Xảo Tức Phụ

Chương 431: Bị Con Trai Ruột Ghét Bỏ

Chương 431: Bị Con Trai Ruột Ghét BỏChương 431: Bị Con Trai Ruột Ghét Bỏ
"Em cứ nói đấy! Ngày nào cũng làm ầm ï cả nhà lên, cái này không hài lòng, cái kia cũng không hài lòng. So sánh bọn con với hết người này đến người kia, sao mẹ không so sánh mình với mẹ nhà người ta đi?" Hàn Bác tiếp tục nói.
"Xem mẹ có đánh chết mày không!" Tống Hiểu Ngọc tức giận đến mức lau nước mắt.
"Mẹ đánh đi! Từ lúc vào thành đến giờ số lần mẹ đánh chửi bọn con cũng chẳng ít. Mẹ muốn đánh thì cứ đánh, dứt khoát đánh chết con luôn đi!" Hàn Bác đứng im không thèm chạy.
Lúc Hàn Quốc Lâm về đến nhà thì thấy Tống Hiểu Ngọc đang khóc trong phòng khóc, Hàn Tư đang nấu cơm, còn Hàn Bác thì nhàm chán ngồi trên ghế.
"Sao thế?" Hàn Quốc Lâm hỏi.
"Ba, con phải ve quê, con muốn ở với ông bà nội!" Hàn Bác thấy anh trở về liền nói thẳng.
"Về luôn đi, về nhanh lên đi! Mẹ sinh mày ra để mày mắng mẹ, mày ngỗ nghịch với mẹ mà!" Tống Hiểu Ngọc khóc lóc mắng.
"Con chọc mẹ con tức giận à?" Hàn Quốc Lâm nhìn cậu hỏi.
"Ai chọc mẹ chứ? Mẹ cũng dám nói sao, không phải ngày nào mẹ không mắng chửi người thì không vui ngày đó hay sao? Con còn chưa từng thấy bác gái hai mắng chửi người khác bao giờ, sao con lại không phải là con trai ruột của bác gái hai cơ chứ?" Hàn Bác lập tức nói.
"Huhu..." Tống Hiểu Ngọc lần thứ hai khóc lớn.
Bi con trai ruột của mình ghét bỏ thành như vậy, quả thực khiến người ta đau lòng hơn tất cả những chuyện khác cộng lại.
Hàn Quốc Lâm lập tức cởi thắt lưng ra, Hàn Bác bị quật một thắt lưng tức giận khóc lóc chạy ra ngoài.
"Lão nhị!" Hàn Tư nhìn vào mắt cha cậu rồi lập tức đuổi theo em trai.
Hàn Quốc Lâm đen mặt đi nấu cháo, không thèm quan tâm đến Tống Hiểu Ngọc đang khóc lóc. Tống Hiểu Ngọc khóc một lúc lâu mà không thấy anh tới an ủi, liền tức giận hỏi: "Quốc Lâm, bây giờ ngay cả anh cũng ghét bỏ em đúng không?"
"Em còn định gây sự nữa đấy à?" Hàn Quốc Lâm hỏi.
Sắc mặt Tống Hiểu Ngọc lập tức biến đổi, lạnh lùng hỏi: "Anh có ý gì?"
"Anh chẳng có ý gì cả." Hàn Quốc Lâm quay mặt đi tiếp tục nấu cháo, nhưng trong lòng cảm thấy chính mình thật sự quá thất bại.
Nấu cháo xong, anh tự mình ăn cháo chung với dưa muối rồi ra khỏi nhà. "Hàn lão bản, trước đây tôi mang thiếu hai mao tiền, cảm ơn anh đã cho tôi nợ nhé." Một người phụ nữ đi tới đưa hai mao tiền còn thiếu cho Hàn Quốc Lâm rồi nói.
"Không có gì." Hàn Quốc Lâm nhận tiền rồi đáp lại.
"Anh ăn cơm chưa? Nhà tôi vừa mới nấu xong, anh muốn tới ăn một chút không?" Người kia ôn nhu cười hỏi.
"Tôi ăn xong rồi." Hàn Quốc Lâm cười cười trả lời người nọ rồi quay người đi mất.
Người phụ nữ nhìn bóng dáng của anh, lại nhìn căn nhà rộng lớn kia rồi mới mím môi quay về nhà.
Trần Nhu không ngờ tới cô vừa mới về tới nhà thì thấy hai anh em Hàn Tư và Hàn Bác đang ở đây.
Nhìn dáng vẻ hai đứa hình như chưa ăn cơm, Trân Nhu cũng không hỏi nhiều mà nói: "Trong nồi vẫn còn có bánh bao, bác xào trứng gà cho hai đứa ăn kèm với bánh bao nhé?"
"Làm phiền bác hai quá." Hàn Tư ngượng ngùng đáp.
Trân Nhu liền đi làm dưa chuột xào trứng gà cho hai cậu. Bánh bao vừa mới hấp lúc giữa trưa xong nên không cần hấp lại nữa, cứ đưa hai đứa ăn luôn là được.
Hai anh em ngoan ngoãn ngồi ăn, không lâu sau Hàn Quốc Lâm liền tới đây. Hai anh em đưa mắt nhìn qua. Hàn Tư gọi một tiếng ba, Hàn Bác thì ngay cả một tiếng ba cũng không gọi mà tiếp tục vùi đầu tự mình ăn.
Hàn Quốc Lâm vào trong nhà ngồi, nói với Trần Nhu: "Làm phiền chị quá, nhị tẩu."
"Không có việc gì đâu." Trần Nhu cười cười rót một chén nước cho chú ba.
"Anh hai không ở nhà ạ?" Hàn Quốc Lâm hỏi.
"Anh hai của chú đang trông coi tiệm tạp hóa bên kia rồi." Trần Nhu trả lời. Cô về nhà ngủ trưa một giấc, sau đó sẽ tới trông cửa hàng để anh ngủ trên ghế dựa sau.
Hàn Quốc Lâm hỏi: "Nhị tẩu, chị có cách gì để Hiểu Ngọc sửa lại cái tính tình kia một chút hay không vậy chị?"
Trần Nhu không nói gì nhìn Hàn Quốc Lâm: "Chú ba, đây là chú nói đùa phải không?"
Thật là, coi cô là thần tiên chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận